Tôi dùng sức rút tay về, móng tay cào vết đỏ cổ tay .
Lúc xoay , thoáng thấy trong khóe mắt khẽ siết chặt nắm đ.ấ.m thả lỏng, khớp ngón tay vì dùng sức mà trắng bệch.
Bước phòng ngủ chính, tống hết đồ của Cố Hà Châu ngoài.
"Dì Lưu!" Tôi hét lớn: "Quăng hết đồ của thùng rác!!"
[Bé ngốc bụng ghê, quăng thành từng mảnh thùng rác.]
[Bạn đó làm sợ quá.]
Dì Lưu cúi nhặt chiếc gối lông ngỗng lên: "Ôi trời, chăn tối ngủ tổng giám đốc Cố sẽ lạnh đấy."
"Vậy thì cứ để c.h.ế.t cóng !" Ngực phập phồng dữ dội.
Bình luận màn hình điên cuồng làm mới:
[Đáng yêu đáng yêu đáng yêu, nam chính tránh .]
[Nam chính cứ lén vui , bé ngốc mà giận thật thì sẽ phản ứng thế .]
Khi xuống lầu, bóng dáng Cố Hà Châu còn trong phòng khách.
Tôi chằm chằm chỗ trống cắn cắn môi, dùng dĩa chọc miếng bít tết nhưng khẩu vị.
Quản gia bưng canh nóng đến, đôi mắt cặp kính cong thành vầng trăng khuyết: "Cậu chủ sẽ về ngay thôi. Phu nhân cứ dùng bữa ạ."
Trong quán bar Hắc Mã, sự xuất hiện của Cố Hà Châu trông thật lạc lõng.
Chỉ vì quán bar chỉ phục vụ các quý bà giàu và cũng chỉ cung cấp các 'trai bao' chất lượng cao.
Sau khi thấy Cố Hà Châu, quản lý vội vã đưa phòng riêng, lau mồ hôi trán : "Tổng giám đốc Cố, nhầm chỗ ạ, chỗ chúng ..."
Cố Hà Châu lạnh lùng : "Vậy thì gọi 'trai bao' nhất ở đây cho ."
Quản lý khó xử : "Chúng đây là trai thẳng thôi ạ, nếu một trai trẻ, giới thiệu cho một chỗ khác nhé?"
Cố Hà Châu càng nhíu mày chặt hơn.
Bây giờ hối hận, đầu óc nóng lên liền theo lời khuyên của trợ lý Thẩm.
Bảo là dỗ vợ vui thì ý thức phục vụ, cho nên mới chấp nhận lời đề nghị của trợ lý Thẩm, đến... “học hỏi kinh nghiệm”.
[Nói thật, bắt đầu tha thứ cho nam chính đấy.]
[Tôi cũng thế...]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/sau-lien-hon-tong-tai-nao-yeu-duong-kho-luyen-ky-nang-cay-ruong/chuong-6.html.]
[+1.]
[Con nhỏ c.h.ế.t tiệt ăn ngon quá .]
[Không dám tưởng tượng tối nay nữ chính sẽ... đến mức nào.]
[Đồ nhát gan, thì dám tưởng tượng đấy.]
Yết hầu động đậy, rót một ngụm lớn nước ấm .
Kết hôn một tháng nay, đúng là sảng khoái.
vẫn mắc bệnh cứ thấy giường là chân mềm nhũn.
Đột nhiên, bình luận điên cuồng lấp đầy màn hình, những dòng chữ phát sáng gần như xuyên thủng võng mạc:
[Nam chính vì nữ chính mà đặc biệt tới quán bar học hỏi kinh nghiệm, đàn ông thế thể xem thường, vì dụ dỗ nữ chính mà từ thủ đoạn!]
[Đi quán bar học... chỉ mong đừng gậy ông đập lưng ông.]
[Yên tâm , trai bao trong quán bar đều thức thời, nam chính mà thì chắc chắn thôi.]
Tay run lên, chiếc ly thủy tinh suýt chút nữa thì trượt rơi.
Từng giọt nước lạnh buốt theo kẽ ngón tay nhỏ xuống chiếc váy ngủ lụa, loang những vệt màu sẫm.
Chưa kịp hồn, một làn sóng bình luận mới ập đến như thủy triều, mang theo những dấu chấm than khoa trương:
[Đến đến ! Nam chính về đến nhà !]
[Tôi là VIP! Cho xem !]
Tim đột ngột đập nhanh hơn.
Khoảnh khắc Cố Hà Châu đẩy cửa bước , áo vest tùy tiện vắt cánh tay, hai cúc áo sơ mi trắng cùng mở , để lộ xương quai xanh ẩn hiện.
[Không em, mà là câu dẫn thuần túy đấy.]
[Trời ơi, nam chính mà khả năng thực hiện như , làm gì cũng sẽ thành công thôi.]
Ngón tay thon dài khẽ nắm lấy cổ tay run rẩy của , nhận lấy chiếc ly thủy tinh trong tay đặt lên bàn .
Hơi thở ấm áp lướt qua cổ, mang theo mùi tuyết tùng hòa lẫn bạc hà thoang thoảng, kìm rùng một cái.
Trời ạ, mới ngoài mấy tiếng thôi mà đột nhiên cách câu dẫn như ?
Bình luận màn hình điên cuồng làm mới, xen lẫn vô tiếng thét chói tai và biểu cảm bịt miệng :