Tạ Du Bạch nấu hai bát mì lớn,  thêm vài con tôm điểm xuyết bên .
Đến khi   xuống bàn, mới phát hiện phần ăn ít đến đáng thương.
  vốn dĩ "mắt lớn bụng bé",  lượng    đúng sức ăn của .
Không  hành lá, nhưng  cho  nhiều ớt.
Trông thôi  thấy màu sắc hài hòa, hương vị thơm ngon.
Tâm trạng   một  nữa vui vẻ: "Sao     ăn hành mà  thích ăn cay?"
Anh   đối diện , cúi đầu cầm đũa lên: "... Tôi chỉ làm theo khẩu vị của  thôi."
Tôi liếc mắt  bát của  .
Quả đúng là .
"Vậy thì chúng  khá hợp  đó."
Cheers!
Sao   cao tay thế nhỉ.
Tạ Du Bạch  ngẩng đầu, mặt  cảm xúc ăn mì.
Tôi nheo mắt: "Cậu  trả lời lời   chứ."
Tạ Du Bạch ngẩng đầu,   vài giây, lạnh nhạt : "Ừm,  hợp."
Tôi hài lòng: "Sau    chuyện với ,  nhất định  là  kết thúc câu."
Anh  đưa đũa cho : "Được thôi, Đại tiểu thư."
Anh  dường như chỉ gọi cái danh xưng  khi cực kỳ cạn lời.
  xinh  lương thiện,  so đo với  .
Chủ yếu là giọng  của  , gọi kiểu gì cũng .
Mang theo chút lười nhác, nhưng   trong trẻo.
Ăn mì xong, Tạ Du Bạch  dậy dọn dẹp,  lấy điện thoại ,  với  : "Số điện thoại."
Anh  ngước mắt, vẻ nghi hoặc.
"Không thì  liên lạc với  kiểu gì? À đúng , tin nhắn của   trả lời ngay lập tức, điện thoại nhất định  ."
Tạ Du Bạch  cam chịu   của .
Rồi  kinh ngạc phát hiện    WeChat của   từ lâu .
Ba năm .
Anh   kết bạn với .
Không  ghi chú, cũng   bất kỳ lịch sử trò chuyện nào.
Chỉ  tin nhắn hệ thống thông báo  kết bạn.
Tôi     ấn tượng gì.
Trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy đoán.
Tôi gửi một tin nhắn "1" trong khung chat, lắc lắc điện thoại về phía Tạ Du Bạch.
Anh   quên lời   , vẻ mặt lạnh nhạt cũng lấy điện thoại , trả lời  một tin "1".
Tôi  gõ chữ: 【Cậu   thầm thích  đó chứ?】
Gửi xong,  liếc  Tạ Du Bạch,   cúi đầu,  mặt  chút gợn sóng.
Điện thoại kêu một tiếng.
X: 【...】
Xác định .
Không .
Tôi bĩu môi.
Mà  mới nhớ,  cũng coi như là đàn chị của Tạ Du Bạch.
Có lẽ là thêm  từ một hoạt động nào đó  đây.
Tắm xong,    một bộ đồ ngủ lụa phối ren, khoanh chân dựa  sofa gửi tin nhắn cho Tạ Du Bạch: 【Lên đây.】
Chưa đầy hai phút, tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào ."
Cửa phòng ngủ mở , Tạ Du Bạch   , chỉ  ở cửa.
Tôi hất tóc  ,  vẻ bề  : "Sấy tóc cho ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/sau-khi-toi-lam-kho-nguoi-that-tha/chuong-5.html.]
Tiếng bước chân lọt  tai.
Tôi bĩu môi.
Tạ Du Bạch chắc    máy chứ.
Nói gì thì làm nấy.
Tóc  khá dày và dài.
Mỗi  tự sấy tóc đều  cảm giác sấy mãi  khô.
Rất mệt.
Sớm     làm hộ .
Tôi  định dặn dò Tạ Du Bạch những điều cần chú ý, đặc biệt là   làm đau  thì  phát hiện    cần những điều đó.
Anh  thực sự  khéo léo.
Động tác nhẹ nhàng, còn  chia vùng, nhiệt độ cũng ở mức trung bình.
Kỹ thuật  thua kém thợ cắt tóc riêng của  là mấy.
Tôi ngẩng đầu   : "Đã từng sấy tóc cho ai  ?"
"Chưa từng."
Anh  cụp mắt xuống, nhưng   , tầm mắt chỉ tập trung  tóc .
"Ồ.
Tôi cúi đầu, một bên dây áo trượt xuống theo động tác, để lộ mảng da trắng nõn.
Động tác của Tạ Du Bạch dừng  một chút.
Trong màn hình máy tính bảng là đôi mắt    nâng lên  cụp xuống và yết hầu khẽ nuốt.
Anh    gì,  cũng xem như  để ý.
Tiếng máy sấy dừng ,   định lấy chiếc gương bên cạnh để xem thì Tạ Du Bạch  đưa tay gạt dây áo của  trở .
"Rớt từ lúc nào ." Tôi giả vờ  , ngay lập tức ôm n.g.ự.c  đầu   : "Cậu    chằm chằm chỗ  của  đó chứ?"
Vẻ mặt   nhạt nhẽo: "Không."
"Không  lấy một cái ?!"
Tạ Du Bạch mím môi, im lặng.
Tôi hừ một tiếng: "Cởi cúc áo của  ."
Tạ Du Bạch nhíu mày, dường như  hiểu  mối liên hệ giữa hai việc.
Tôi đương nhiên : "Cậu   , đương nhiên  cũng    chứ."
Tạ Du Bạch  yên  động đậy,  nhíu mày: "Còn   giúp  ?"
Vừa dứt lời,  chống  dậy.
"Không cần." Tạ Du Bạch l.i.ế.m môi, đưa tay nới lỏng cà vạt.
Rõ ràng là động tác đơn giản, nhưng khi   làm  trở nên gợi tình một cách khó hiểu.
Càng làm nổi bật đôi tay vốn   của  .
Rồi đến hàng cúc  cùng.
Một cái, hai cái...
Vừa khẽ lộ  xương quai xanh,   dừng tay,  .
Tôi khoanh tay, nhướn mày: "Tiếp tục ."
Tạ Du Bạch nén một , kéo rộng cổ áo, tiếp tục xuống .
 như  nghĩ, đường cơ bắp của    ,  khoa trương cũng  quá thô thiển,  vặn  hảo.
Xương quai xanh sâu và thẳng, da cũng  trắng.
Trên xương quai xanh bên   một nốt ruồi màu nhạt, nhấp nhô theo nhịp thở của  .
Quả nhiên Tạ Du Bạch Rất hợp để  chọc mà.
Tôi  hề che giấu lời khen,  : "Rất ."
"Cảm ơn." Giọng   đều đều, mang theo sự qua loa rõ rệt, khẽ cúi đầu cài  cúc áo.
"Tôi   ?" Tôi hỏi  .
Anh  ngẩng mắt   hai giây, thốt  hai chữ: "Đẹp."
"Cảm ơn." Tôi  dậy  đến mép giường  xuống: "Trong biệt thự chỉ  một cái giường  thôi."
Tôi chớp mắt: "Thật    cần mặc  ."