Quả thực Tạ Du Bạch sắp khó chịu đến c.h.ế.t .
Anh   bao giờ nghĩ một   thể thơm như , mềm mại như .
Lời  cũng thoang thoảng hương thơm.
Toàn  như   xương .
Cứ thế áp sát    .
Nói những lời trêu ghẹo với  .
Cảm giác chạm  còn chân thực gấp trăm  trong mơ.
Dễ dàng phá vỡ sự “tự chủ” mà   luôn tự hào.
Tạ Du Bạch thở dài một .
Nếu  nãy  nhịn .
Có lẽ sự hứng thú của Đại tiểu thư đối với   cũng sẽ chấm dứt tại đây.
Từng sợi hương thơm lướt qua mũi.
Anh   ánh đèn neon phản chiếu  kính và cô gái đang nhắm mắt như ngủ say, khóe mắt hiện lên vài phần bất lực.
Đại tiểu thư vô lo vô nghĩ.
Khó khăn lắm mới   sự chú ý của cô .
Cho dù là đồ chơi,   cũng hy vọng là món lâu nhất.
Tốt nhất là hãy để cô  quen  , dựa dẫm   ,  thể rời xa  .
Xe dừng ở sân, cô giúp việc  về, cả biệt thự tối đen .
Tạ Du Bạch bật đèn pha: "Đến ."
Tôi dụi dụi mắt.
Nhìn  ngoài cửa sổ ngẩn  một lúc.
Kỹ năng lái xe của Tạ Du Bạch cũng khá .
Rất vững.
Vậy mà    từ lúc nào  ngủ  .
Cảnh tối tăm  mắt  Tạ Du Bạch  thế,   từ lúc nào     vòng qua, mở cửa xe cho , cụp mắt : "Đi thôi."
Vừa dứt lời,   cúi  bế   lòng.
Tôi  ngơ ngác,  nhanh  hiểu .
Anh   chấp nhận  phận .
Thế  còn  thể bớt  chuyện với  vài câu.
Tôi   theo ý  .
"Tự nhiên  bế  làm gì? Có  thích   ?"
Tạ Du Bạch  dừng bước,  cạn lời: "Cô  mang giày."
Tôi kiếm chuyện: "   bảo  bế ,  vốn định tự  mà."
Tạ Du Bạch dừng bước, buông tay định đặt  xuống.
Đầu mũi chân sắp chạm đất,  kêu lên, lập tức ôm chặt lấy cổ Tạ Du Bạch treo     : "Cậu làm gì đấy?!"
Mặt   bình tĩnh: "  cố  tự  ?"
Tự vác đá đập chân .
  mãi mãi  chịu nhận sai sai, trừng mắt   : "Tôi  là vốn dĩ! Chứ   bây giờ!"
Tôi khoanh chân kẹp    , tư thế   mệt và  thanh lịch,  nghiến răng: "Nếu  mà ngã xuống thì lát nữa  sẽ bắt   đất."
Ngừng một chút,  nhấn mạnh lời đe dọa: "Lăn một trăm vòng!"
Lời đe dọa  tác dụng, Tạ Du Bạch  bế  lên.
Tôi yên  thở phào trong lòng  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/sau-khi-toi-lam-kho-nguoi-that-tha/chuong-4.html.]
Không để ý thấy nụ  thoáng qua trong mắt Tạ Du Bạch.
Vào đến cửa,  vẫn còn hậm hực, từ   Tạ Du Bạch xuống  dép lê   phịch xuống sofa, bắt đầu chỉ huy   bật đèn.
Đợi mãi nửa ngày, đèn vẫn  sáng.
"Tạ Du Bạch?!" Tôi gọi  .
"Ừm." Giọng Tạ Du Bạch vọng đến từ trong bóng tối, từ phía cửa.
"Bật đèn  chứ,  còn  đó làm gì?"
"Tôi   giày."
… Có lý thật.
Biệt thự   mới chuyển đến  lâu, đồ đạc còn  đầy đủ.
Ngay cả đôi dép để  cũng chỉ  mỗi đôi   vứt .
"Cậu cứ  thẳng    ?" Tôi lật ,  về phía  : "Dù  thì làm bẩn  cũng  dọn dẹp, mai  mua đôi khác là ."
Tôi kéo dài giọng thúc giục  : "Nhanh lên, bật đèn, bật đèn, bật đèn, bật đèn..."
Cuối cùng căn phòng cũng sáng lên.
Tạ Du Bạch còn  tinh tế  lấy cho  một cốc nước ấm.
Tôi vui vẻ nhận lấy, liền    : "Tôi về  đây."
Hay thật, hóa  là đợi câu  của .
Tôi ôm cốc nước, lắc đầu: "Không ."
"Cậu chăm sóc  thì  ở bên cạnh , nếu   sai bảo  kiểu gì?"
Tạ Du Bạch cụp mắt xuống: "Đã  muộn ."
Tôi với vẻ mặt đương nhiên : " ,  cứ ở đây , lát nữa ghi thêm dấu vân tay cho ."
Tạ Du Bạch im lặng, mím môi : "Tôi còn   học,  làm."
Tôi nhíu mày suy nghĩ: "Vậy thì ngoài giờ học ,   ở chỗ , cái quán bar đó đừng  làm nữa."
Không đợi   mở miệng,  ngẩng đầu   : "bây giờ thời gian của , đều thuộc quyền quản lý của ."
Có thể để    học  là  lắm .
Còn cái công việc làm thêm đó  gì  ho  chứ?
Kiếm  mấy đồng chứ?
Lại còn làm loạn.
Không chừng   ai đó sàm sỡ.
Có thể quan trọng bằng việc chăm sóc  ?
Tôi và Tạ Du Bạch đối mặt vài giây.
Anh  đồng ý.
Mặc dù đồng ý  miễn cưỡng.
"Cậu  thiếu tiền ?" Tôi hỏi  .
Tạ Du Bạch khựng : "Ừm."
Tôi vớ lấy chiếc túi bên cạnh, tìm  một tấm thẻ ngân hàng đưa cho  ,    nhận,  cố nhét  tay  , giọng điệu bực bội: "Tôi đưa cho  thì cứ cầm ,  tiêu  mấy đồng chứ? Chủ yếu là để mua đồ giúp  thôi."
Không đợi    thêm,  tiếp tục chơi điện thoại: "Đói , làm gì đó cho  ăn ."
Tạ Du Bạch bỏ thẻ  túi,  đồng hồ: "Giờ  ăn uống   cho  dày."
"Vậy thì  ăn cùng ." Tôi nhếch môi chăm chú   : "Nói  chừng đến lúc đó chúng  còn  thể cùng chết."
Vừa dứt lời, chính  cũng thấy phục .
Vừa mặn mòi  khéo trêu ghẹo.
Không tin  khiến tim Tạ Dư Bạch đập loạn.
 đáp   là khóe miệng khẽ giật giật của Tạ Du Bạch.
Anh   khẽ thở dài,      bếp.