Thấy cô vẻ mặt hoảng hốt, cũng làm khó cô , : "Trông em còn trẻ quá, cứ tưởng em thành niên cơ, bệnh viện thì cần đến , nhưng em thể đưa về khu trung tâm thành phố ?"
Cô khó xử : "Cũng là thể, nhưng trời mưa, em mới bằng..."
Cô càng giọng càng nhỏ dần, quen những phụ nữ mạnh mẽ như Giang Vũ Vi, bỗng nhiên gặp một kiểu cô em gái nhà bên như , nhất thời dâng lên bản năng bảo vệ, cô cứ như một đóa tiểu bạch hoa trong sáng yếu đuối .
"Anh bằng lái xe, thể lái ?"
Cô ý kiến gì, để ghế lái, tự giác sang ghế phụ.
Chúng trò chuyện một lát, phát hiện cô học chuyên ngành hoạt hình, và cũng giống , đang làm họa sĩ chính.
Cô còn ngạc nhiên hơn , đôi mắt sáng lấp lánh trong veo: "Không ngờ, chúng là đồng nghiệp!"
Tôi đáp lời, ngờ cô trông vẻ là một cô gái nhỏ nhút nhát, nhưng thực là một nhiều.
Trước khi xuống xe, cô còn thêm WeChat của , rằng hy vọng thể giao lưu học hỏi với nhiều hơn, khuôn mặt xinh của cô , tủm tỉm: "Được."
Tôi xách giày về nhà, ngờ Hứa Dật Khang đang ở nhà, liếc từ xuống một cái, nụ mặt lập tức biến mất.
Tôi chột : "Tắm, tắm đây."
Tắm rửa xong, quần áo xong, Hứa Dật Khang lập tức vây , vẻ mặt nghiêm nghị.
"Bọn họ làm khó ?"
"Không ." Tôi , chợt bật thành tiếng: "Hôm nay chơi khăm là bọn họ , thấy chứ, quẹt tờ xét nghiệm là mặt mũi ai nấy đều tái mét cứng đơ cả."
Lãnh Hàn Hạ Vũ
Sắc mặt vẫn dịu : "Vậy ướt sũng như thế? Giang Vũ Vi đưa về ?"
"Đưa chứ, chỉ là thấy mưa bên ngoài đặc biệt hồn, gần đến nhà , nên mới xuống xe sớm, trải nghiệm một
màn dạo trong mưa."
Hứa Dật Khang lạnh một tiếng: "Cậu đoán xem tin ?"
Tôi im bặt.
"Cái loại tiểu thư tính khí khó chịu như cô mà hớ thì chắc chắn sẽ đưa về ! Cứ thích dùng cách để làm chịu ấm ức."
Thôi , đoán đúng , quả là hiểu Giang Vũ Vi ghê.
Thực , cảm thấy ấm ức gì, lúc Giang Vũ Vi đuổi xuống xe, chỉ thấy khó chịu thôi, nhưng cũng làm cô khó chịu , huề cả làng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/sau-khi-ly-hon-nu-tong-tai-lanh-lung-hoi-han-phat-dien/chuong-28.html.]
"Tóm hôm nay trút cục tức , mau tắm rửa nghỉ ngơi sớm , mai còn tiếp tục tìm việc nữa."
Hứa Dật Khang mím môi, phối hợp với chuyển chủ đề: "Cậu là thực lực, chỉ cần trưng phận bậc thầy họa sĩ chính của thôi, thì còn chẳng cần tìm việc, ngày mai những đối tác đó giẫm nát ngưỡng cửa nhà , mang đến cho mức lương hàng triệu mỗi năm ."
Cách quả thực hữu hiệu, nhưng lắc đầu.
Anh vô cùng khó hiểu: "Tại ?"
Tôi cụp mắt xuống: "Vì Cố Mạnh Mạnh phận của ."
"Tôi để cô , sống ."
Đời , mắc nợ nhất là Cố Mạnh Mạnh, cô hiện giờ sống bình an, vui vẻ ở nước ngoài, đó mới là lựa chọn nhất.
Hứa Dật Khang , ngập ngừng thôi, cuối cùng chẳng gì cả.
Ngày hôm , Hứa Dật Khang làm, cũng bắt đầu phỏng vấn, tiếp tục nộp CV, lẽ vì trường học của khá , lượng phỏng vấn sắp xếp khá nhiều, cứ như chạy show phỏng vấn xong chỗ đến chỗ khác.
Tôi ăn một miếng cơm nào, chỉ tranh thủ uống chút nước, dày bắt đầu đau, cơn đau dữ dội ập đến mạnh dữ dội.
Tôi ôm chặt lấy dày, trán rịn một lớp mồ hôi lạnh dày đặc, nỗi đau của căn bệnh ung thư dày kiếp dường như một nữa càn quét , khiến sợ hãi đến run rẩy, trực tiếp đau đến ngất .
Đến khi mở mắt nữa, thấy đang trong bệnh viện .
Bên cạnh truyền đến một giọng quen thuộc mà trong trẻo.
--- Chương 19 Tu la trường bốn ---
Tôi nhanh nhớ , cô là cô gái "nhặt " đường hôm qua: "Mạnh Tử Nhân?"
Cô dường như ngờ còn nhớ tên , cô rạng rỡ: "Anh mà còn nhớ tên em, em vặn thấy ngất xỉu nên đưa đến bệnh viện."
Tôi nhớ chuyện khi ngất, thành tâm cảm kích cô : "Em tốn bao nhiêu tiền? Anh sẽ chuyển thẳng cho em, hôm nay thực sự cảm ơn em nhiều!"
Cô từ chối , nhưng cũng ấp a ấp úng một con , thể nào chỉ từng đó tiền, liền trực tiếp xin cô hóa đơn, chuyển thêm một triệu đồng nữa.
Coi như là tiền cảm ơn.
Sau khi thấy lịch sử chuyển khoản, cô càng ngại ngùng dám bấm nhận, thêm vài lời , cô mới xem như thanh thản mà nhận tiền.
"Anh Diệp, em thấy đau dày, là cứ kiểm tra kỹ lưỡng một nữa nhé." Mạnh Tử Nhân bụng nhắc nhở.
Tôi cúi đầu, xoa xoa dày của , quả nhiên vẫn còn chút đau âm ỉ.