Sau khi kết hôn với Phật tử lạnh lùng - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-06-28 10:37:28
Lượt xem: 735
1
Chín giờ tối, trong một quán bar rực rỡ ánh đèn.
Tôi đang ngả nghiêng trong lòng bạn thân, men rượu dâng lên, lòng lâng lâng như mây bay.
Giữa lúc đang phiêu, một anh chàng tóc ngắn bảnh bao bước đến, tay cầm ly rượu, mỉm cười tự tin: “Mỹ nữ, uống một ly với anh nhé?”
Tôi liếc anh ta từ đầu đến chân, đánh giá kỹ càng.
Ừm! Cũng đẹp trai đó!
Nhưng mà tiếc là không bằng chồng tôi.
“Tôi xin lỗi, tôi có chồng rồi.”
Mặt anh ta hơi sượng lại: “Đây chẳng phải là cái cớ để từ chối tôi đấy chứ?”
Tôi cười mỉm một cái: “Mà chồng tôi còn đẹp trai hơn anh nhiều!”
Anh ta câm nín, cụng ly với không khí rồi cụp đuôi chuồn mất.
Bạn thân hích vai tôi đầy tò mò: “Chị dâu tin tưởng anh tớ quá vậy.”
Tôi ngẩng đầu tự hào: “Chồng của Tô Nguyệt Nguyệt tôi sao có thể thua người khác?”
Có lẽ do chơi với bạn thân vui quá nên tôi cũng quên mất phải kiềm chế mà uống mấy ly rượu mạnh, khiến đầu óc quay cuồng.
Lúc say, con người thường dễ nói ra rất nhiều lời mà khi tỉnh táo sẽ không bao giờ dám nói.
Tôi nằm trên vai bạn thân, lẩm bẩm như bi kịch nhân vật chính: “Ừ thì tôi có chồng, chồng đẹp trai thật nhưng mà anh ấy không cho tôi đụng vào thì đẹp để làm gì?”
“Huhuhu, cậu hiểu cảm giác thấy mà không ăn được nó đau khổ cỡ nào không?”
“Đẹp trai nằm ngay đó, là chồng hợp pháp đàng hoàng mà tớ sờ nhẹ một cái còn bị phật pháp vô biên chặn lại.”
“Làm vợ Phật tử cao lãnh đúng là không phải chuyện người phàm có thể chịu nổi.”
Trong khi tôi đang thầm buồn bã thì bạn thân cũng âm thầm an ủi tôi.
Cô ấy lo lắng lắc cánh tay tôi: “Cậu… Đừng nói là say rồi đấy nhé…”
Lúc này, bạn thân tôi gần như bật khóc: “Tô Nguyệt! Cậu tỉnh táo lại đi! Nếu anh tớ mà thấy cậu trong bộ dạng thế này thì không chỉ cậu mà ngay cả tớ cũng sẽ bị liên lụy đó. Cậu mau tỉnh lại đi mà!”
Dù lay cách nào, tôi vẫn như rơi vào cõi tiên, chỉ thấy bạn thân ồn ào hết sức.
Cuối cùng cô ấy đành lén đưa tôi về nhà.
Cô ấy tính đưa tôi về rồi đi luôn nhưng ai ngờ vừa đến cửa thì thấy anh ấy đang đứng canh cửa, y như đang chờ bắt gian.
Ánh đèn hắt xuống dáng người cao lớn của anh ấy, khiến tôi giật mình rồi mắt sáng rỡ: “Chồng em đẹp thiệt đó trời!”
Tôi chỉnh lại tóc, cố gắng giữ thăng bằng trên đôi giày cao gót, ngẩng ngẩng đầu, lết từng bước đến gần: “Anh đẹp trai đi một mình hả? Nhìn quen quen nha~ uống với em một ly không?”
Anh ấy chỉ im lặng nhìn tôi, lông mày nhíu lại.
Nhưng ánh mắt nhanh chóng lướt sang phía bạn thân tôi, người đang đi theo sau đầy tội lỗi: “Cố Mạn, em coi chị dâu như vậy đó hả? Sau này cấm dắt chị dâu tới mấy chỗ như vậy!”
“Xem ra em rảnh lắm, tháng này khỏi xin tiền tiêu vặt luôn đi.”
Bạn thân tôi suýt khóc: “Anh ơi em oan quá, ai mà ngờ chị dâu uống vài ly đã thành thế này...”
Cố Mặc chau mày: “Còn dám xảo biện, mười phút nữa anh gọi về kiểm tra. Nếu em chưa có mặt ở nhà thì năm nay khỏi có tiền tiêu vặt!”
Anh ấy chỉ nói một câu đơn giản đã khiến bạn thân tôi nghẹn lời.
Cố Mặc lạnh lùng liếc bạn thân tôi một cái rồi lập tức đỡ tôi vào nhà.
Nếu lúc này tôi còn tỉnh táo thì nhất định sẽ sợ đến mức không dám nói gì.
Nhưng đúng lúc này thì tôi lại đang say, còn liên tục rên rỉ: “Chồng em đẹp trai số một, không ai bì được! Đẹp hơn cái tên vừa rồi gấp một trăm lần! Không, một nghìn lần! Một vạn lần!”
“Chồng em đẹp trai vô địch nhưng mà đẹp để ngắm thôi chứ em đụng không được…”
Miệng tôi lảm nhảm, người mềm như bún, tự động tựa vào người anh ấy.
Bàn tay anh ấy đỡ lấy eo tôi, giọng trầm thấp vang lên bên tai: “Còn có người dám đến tán tỉnh em sao?”
“Dĩ nhiên! Tiểu thư đây lớn lên xinh đẹp thế này cơ mà, đắt giá lắm đấy!” Tôi vừa mơ màng nói, vừa tìm tư thế thoải mái để tựa hẳn người vào lồng n.g.ự.c anh ấy.
Anh ấy nhíu mày, ánh mắt hơi khó chịu: “Em uống bao nhiêu?”
“Không nhiều, chỉ vài ly…”
Tôi rúc vào lòng anh ấy: “ Không nhiều lắm, chỉ mấy ly thôi.”
Anh ấy nhíu mày: “Chỉ vài ly mà say thành như này sao?”
Tôi lại dụi vào lồng n.g.ự.c anh ấy, khiến anh ấy cứng đờ người rồi im lặng đưa tôi về phòng.
2
Ngày hôm sau, khi tôi tỉnh dậy, Cố Mặc đã đi làm.
Bạn thân thấy tôi bước ra từ phòng ngủ thì lặng lẽ thở dài một tiếng: "Sau này chúng ta không thể ra ngoài chơi bời thoải mái được nữa rồi."
Tôi một tay bưng ly sữa, nhíu mày ngồi xuống cạnh cô ấy: "Ý gì thế?"
Mặt bạn thân từ từ xụ xuống: "Tối qua tớ đưa cậu đang say về, đúng lúc bị anh tớ bắt quả tang, hơn nữa anh tớ còn ra lệnh cấm tớ từ nay về sau này không được phép dẫn cậu đi quán bar nữa."
Tôi nghe câu này xong thì suýt nữa phun sạch ngụm sữa mới uống.
Đến khi tôi hoàn hồn lại được thì mới cất tiếng hỏi: "Cậu nói tối qua cậu đưa tớ đang say về thì gặp Cố Mặc sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/sau-khi-ket-hon-voi-phat-tu-lanh-lung/chuong-1.html.]
"Ừm." Bạn thân gật đầu: "Là anh ấy tự mình đưa cậu về nhà đó."
Giây phút này tôi thực sự hoảng loạn: "Vậy tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy…"
Về chuyện tối qua, tôi thực sự không nhớ một chút gì cả.
Tửu lượng của tôi vốn không tốt, là người gục ngay từ ly đầu.
Điều đáng sợ nhất là mỗi lần tôi say rượu thì đều quên sạch sành sanh những chuyện xảy ra trước đó.
Tối qua đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Tôi vẫn luôn nghĩ tối qua bạn thân là người lo liệu cho tôi mà đâu ngờ rằng người lo liệu cho tôi lại là Cố Mặc.
Bạn thân nhướng mày: "Còn phải nghĩ nữa à? Cậu đã say rượu rồi, trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng, đương nhiên là củi khô lửa cháy rồi."
Cô ấy nói xong câu này thì khóe môi từ từ nở nụ cười.
"Nói không chừng tớ sắp được làm cô rồi đó."
Tôi nhìn nụ cười trên khóe môi bạn thân càng lúc càng mất kiểm soát thì thở dài một tiếng, đành phải thành thật với cô ấy.
"Cậu cũng biết đấy, anh cậu trước khi kết hôn đã là Phật tử nổi tiếng giới thượng lưu rồi, thực ra từ khi kết hôn đến giờ, anh ấy chưa hề chạm vào tớ một lần nào. Thế thì tối qua làm sao mà có chuyện gì xảy ra với tớ được chứ?"
Sau khi bạn thân nghe rõ tôi nói gì thì lập tức hét toáng lên: "Cái gì!"
Tôi vội vàng bịt miệng cô ấy lại rồi liếc cô ấy một cái: "Cậu nhỏ tiếng chút đi, không lẽ cậu muốn cả thế giới đều biết hay sao?"
Chuyện này mất mặt lắm có biết không hả?
Bạn thân kinh ngạc nói: "Cậu đường đường là hoa khôi đó nha, nhan sắc có, dáng vóc có, vậy mà anh trai tớ… Chậc chậc…"
Sau khi bạn thân càm ràm xong thì cũng bắt đầu thắc mắc: "Nhưng mà vì sao chứ? Vì sao anh trai tớ lại không có hứng thú với cậu vậy nhỉ?"
Tôi còn muốn biết câu trả lời về vấn đề này hơn cả cô ấy.
Tôi chỉ có thể vừa trả lời cô ấy rồi vừa an ủi bản thân: "Không phải anh ấy không có hứng thú với tớ mà là không có hứng thú với tất cả phụ nữ."
Bạn thân nghe câu trả lời của tôi xong thì gật đầu tỏ vẻ đồng tình nhưng sau khi nhớ ra điều gì đó thì lại nghiêm túc lắc đầu.
"Không!"
Tôi: "..."
Bạn thân dùng hai tay nâng mặt tôi lên rồi cẩn thận quan sát: "Tớ nhìn còn mê mẩn gương mặt này của cậu, anh trai tớ có lẽ không hứng thú với người phụ nữ khác nhưng tớ tin anh ấy nhất định sẽ có hứng thú với cậu, đổ cậu chỉ là sớm hay muộn mà thôi."
Bạn thân thấy tôi ngập ngừng không nói thì lại hỏi tôi: "Cậu muốn hạ gục anh trai tớ không?"
Tôi im lặng một lát rồi gật đầu.
Anh chồng đẹp trai ngay bên cạnh mà chỉ có thể nhìn nhưng không thể ăn, quả thực rất tra tấn người ta.
Sau khi bạn thân nhận được câu trả lời khẳng định của tôi thì trịnh trọng nói: "Yên tâm đi, tớ sẽ giúp cậu."
Tôi nghi ngờ nhìn cô ấy: "Giúp kiểu gì?"
Bạn thân ra vẻ chuyên gia tình cảm nói: "Bước đầu tiên là tạo cảm giác khủng hoảng cho anh trai tớ, chỉ cần nói với anh ấy rằng cậu rất được yêu thích ở bên ngoài mà đàn ông chỉ cần có cảm giác khủng hoảng thì nhất định sẽ kích thích bản năng chinh phục trong cơ thể."
Bạn thân nói là làm, tối đó cô ấy giả trang thành người theo đuổi tôi, gửi cho tôi một bó hồng đỏ thật lớn, lại còn bảo người viết một bức thư tỏ tình dài dằng dặc kẹp vào đó.
Sau khi tôi nhận được hoa, cũng cố gắng hết sức tỏ vẻ đặc biệt bất ngờ: "Ái chà… Sao lại có người gửi hoa cho mình nữa rồi chứ… Người ta rõ ràng đã kết hôn rồi mà, thế này thì không hay chút nào."
Tôi vừa nói vừa cố ý đặt bức thư tỏ tình đó lên bàn.
Mà người đàn ông đang xử lý công việc chỉ lạnh lùng liếc qua tôi một cái rồi lập tức thu hồi tầm mắt và tiếp tục làm việc.
Tôi đang thầm quan sát phản ứng của anh ấy, thấy vậy cũng không còn hứng thú tiếp tục diễn nữa nên sau khi đặt bó hoa hồng sang một bên cũng trở về phòng ngủ.
Sau khi tôi trở về phòng ngủ thì lập tức nhắn tin than thở với bạn thân: [Anh cậu thấy tớ nhận được hoa hồng xong thì không có bất kỳ phản ứng nào.]
Cố Mặc đúng là một cục băng to đùng không thể làm ấm được!
Bạn thân cũng vô cùng kinh ngạc: [Kẻ địch mạnh mẽ đó nha! Chiến lược không thể ngừng lại, cậu để tớ nghĩ thêm đã.]
Sau khi tôi nhắn tin với bạn thân xong, vốn định gặp mặt cô ấy để nói chi tiết hơn về chuyện này.
Nhưng tôi vừa dọn dẹp xong và chuẩn bị ra ngoài thì Cố Mặc đang ngồi trong phòng khách đột nhiên lên tiếng: "Giờ muộn rồi, không nên ra ngoài đâu."
Ừm, Phật tử này có thói quen sinh hoạt riêng, anh ấy đẹp trai mà còn lại là chồng tôi, thôi thì tôi nhịn.
Nếu buổi tối tôi không được ra ngoài, vậy ban ngày tôi ra ngoài chắc là được chứ?
Sáng sớm hôm sau tôi trang điểm xong xuôi, vừa chuẩn bị ra khỏi cửa, Cố Mặc lại một lần nữa xuất hiện hỏi tôi: "Mới sáng tinh mơ thế này mà đi đâu vậy?"
Tôi: "..."
Đã giờ này rồi mà người đàn ông này vẫn chưa đi làm hả?
Phải đến chiều hôm đó, tôi mới thành công gặp được bạn thân.
Bạn thân khó hiểu chống cằm: "Nếu đã như vậy thì chỉ có thể dùng chiêu độc thôi."
Ánh mắt cô ấy đánh giá tôi từ trên xuống dưới.
Tôi bị nhìn đến mức toàn thân không thoải mái, hai tay ôm ngực: "Cậu… cậu làm gì đấy?"
Bạn thân cười càng thêm ranh mãnh: "Dùng át chủ bài của cậu để quyến rũ anh trai tớ đi."
Tôi: "..."
Tuy tôi rất muốn từ chối nhưng chỉ một câu nói của bạn thân, đã khiến tôi cứng họng không nói nên lời: "Cậu có muốn xử lý anh trai tớ không?"
Đúng vậy, nếu Tô Nguyệt tôi không hạ gục được anh ấy thì làm sao còn mặt mũi để lăn lộn trong giới này được nữa.