Sau khi hoàn thành tuyến truyện ngược. - Chương 3
Cập nhật lúc: 2025-07-24 13:52:32
Lượt xem: 248
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
7.
Tần Quân Tịch về nhà mà thẳng đến bữa tiệc rượu.
Nơi đó núi non xanh biếc, mặt hồ gợn sóng, bước cửa, thấy ở hành lang, bóng lưng hòa làm một với hoàng hôn xám xanh.
Hắn sững sờ, ngẩn lâu nhẹ nhàng bước tới, sợ làm phiền cảnh tượng . Hắn ôm chặt lấy , vùi mặt hõm cổ hít thở nặng nề.
Một lúc lâu , hung dữ ngẩng đầu lên trách cứ : "Chơi đủ hả?"
"Hù dọa khác vui lắm ?"
Đối phương run rẩy, yếu ớt gọi một tiếng: "Anh Quân Tịch."
Người phía cứng đờ, áp suất thấp lập tức xâm chiếm từng thớ thịt của Ôn Hòa.
Cô đầu nhưng chỉ thấy khẽ mỉm : "À, là cô ?"
Ôn Hòa cũng dám gì nữa.
Anh dịu dàng vuốt phẳng những nếp gấp vai chiếc sườn xám màu trắng ngà của cô , đó véo lên, véo cả da thịt của cô khiến cô đau đến mức mắt đỏ hoe, nhưng dám hé răng.
"Cô ăn cắp ở ?" Tần Quân Tịch hỏi cô .
Chiếc sườn xám là kiểu dáng và chất liệu mà thích mặc, cùng phong cách với những bộ quần áo Ôn Hòa thường mặc.
"Anh Quân Tịch, là mua cho em mà."
Nước mắt cô vẫn rơi lã chã, tỏ vẻ tủi .
"Vào đêm hôm khi trượt tuyết em đến khách sạn tìm đó, trợ lý đặc biệt của mang đến."
Hôm đó là ngày kỷ niệm của và Tần Quân Tịch, nhưng hề để tâm. Trợ lý đặc biệt mua món quà mà yêu thích.
Lúc đó, Ôn Hòa đang cạnh , ngoan ngoãn uống nước gừng.
Hắn giúp cô sấy khô tóc, cô nhóc yếu ớt lắm.
Khi trợ lý đặc biệt mang quà tới, chỉ liếc sơ qua.
"Cái gì đấy?"
Trợ lý đặc biệt : "Sườn xám."
Hắn , đó là tác phẩm đỉnh cao của một bậc thầy khi giải nghệ, chờ đợi lâu. Ôn Hòa bóc , ướm thử lên .
Dù vặn, cô vẫn thích. Cô đòi, liền tặng cho cô .
Cho đến lúc chết, cũng đợi .
Tần Quân Tịch buông tay, sườn xám Ôn Hòa đang mặc.
Những khác đến nơi, đang về phía họ.
"Ồ, chị dâu mặc chiếc váy thật đấy."
"Đến thì trong , đây làm gì?"
"Anh Quân Tịch."
Cô mắt đỏ hoe, ôm lấy cánh tay làm nũng.
"Cởi ."
Mọi đều sững sờ, chỉ thấy sắc mặt Ôn Hòa dần dần biến sắc.
Bình thường Tần Quân Tịch đắn cho lắm, nhưng suy cho cùng quen với tư cách của bề . Một khi nghiêm túc khí chất áp bức đến nỗi ai dám lời nào.
"Cởi chứ."
Hắn , giọng điệu dịu dàng đến lạ.
"Đây là đồ tặng em mà." Ôn Hòa nắm chặt tà váy: "Hơn nữa bây giờ nhiều đang —"
Nụ của càng sâu hơn.
Ôn Hòa giơ tay, run rẩy sờ khóa kéo. Dưới ánh mắt của , cô kéo xuống từng chút một. Cô bật nhưng ai cảm thấy đau lòng. Khóc một lúc, cô thu hồi nước mắt, cắn chặt môi .
"Diễn cho ai xem ?"
Đằng , tiếng vang lên.
8.
Khói thuốc lượn lờ quanh Quý Các, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt trống rỗng, đầu t.h.u.ố.c lá kẹp giữa ngón tay cháy hết.
Anh lan can tầng hai xuống đám đông bên bắt gặp ánh mắt của Tần Quân Tịch.
Quý Các mở miệng: "Người c.h.ế.t ."
Không ai dám nhắc đến chuyện . Ai cũng , mới chết, hơn nữa còn ở ngay mặt Tần Quân Tịch.
"Cậu ai chết?"
Quý Các chọc : "Lâm Thanh Cốc chứ ai, còn mang theo đứa con bốn tháng tuổi của nữa đấy, thịt nát xương tan."
Anh còn dứt lời, cổ bóp chặt khiến thể một cách trọn vẹn những lời lẽ đầy hình ảnh và đúng lúc .
Mọi kinh hãi thốt lên nhưng ai dám tiến lên ngăn cản Tần Quân Tịch.
Ánh mắt u ám, bàn tay dùng sức. Nửa của Quý Các bóp đến mức treo lơ lửng, thế nhưng Tần Quân Tịch chẳng hề bận tâm, sắp đẩy xuống lầu vẫn chịu dừng tay, mang theo vẻ kiên quyết c.h.ế.t sẽ từ bỏ.
"Đẩy chứ!" Giọng Quý Các chen chúc từ trong kẽ hở cổ họng.
"Chẳng bức c.h.ế.t cô như thế ? Chẳng sẽ nhường cô cho ? Cậu cứ đẩy chứ. Giết c.h.ế.t cô cũng như g.i.ế.c c.h.ế.t ."
Quý Các càng càng ngông cuồng, một cách lả lơi phóng khoáng, tự tại đến lạ.
"Đợi gặp cô ."
Anh kéo cổ áo Tần Quân Tịch, ghé sát .
"Chắc chắn cô …" Anh nhấn mạnh, thì thầm bên tai : "Sẽ xót xa c.h.ế.t mất."
Giây tiếp theo, Tần Quân Tịch thu tay về, lùi nửa bước, vẫn mang theo vẻ ngạo mạn của bề .
"Chỉ dựa thôi ư?" Hắn khẩy hờ hững: "Cô thường xuyên dùng để chọc tức đấy, nhưng nào để tâm ?"
Tần Quân Tịch thong thả nới lỏng cà vạt, cài khuy tay áo.
"Cậu hãy với cô rằng, vô ích thôi. Chơi đủ thì mau cút về đây."
Nghe , Quý Các sững sờ nhưng Tần Quân Tịch lười để ý đến mà bỏ .
Mọi tiến lên kéo .
"Cậu chứ? Có thở ?"
"Cậu chọc ghẹo làm gì?"
Quý Các làm như thấy, vẫn còn đắm chìm trong câu cuối cùng của Tần Quân Tịch khi nãy. Đột nhiên phá lên.
Dị vật mắc kẹt trong cổ họng thời gian dài, kể từ ngày nhảy xuống mặt , giờ đây theo nước mắt cùng ùa khiến ho sặc sụa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/sau-khi-hoan-thanh-tuyen-truyen-nguoc/chuong-3.html.]
"Cốc Cốc ! Hóa , dám thừa nhận."
9.
Đã nửa tháng trời Ôn Hòa gặp Tần Quân Tịch. Cô trong phòng khách, bực bội khui các gói hàng. Thế nhưng, dù mua bao nhiêu thứ cũng thể lấp đầy lỗ đen ngòm trong lòng.
"Thùng đồ là gì ?"
Cô chỉ thùng hàng ở góc phòng, hỏi dì giúp việc.
Bà : "Là thư gửi từ quê của cô."
Khi Ôn Hòa còn học, dù bận rộn đến mấy thì hằng tháng đều sẽ một lá thư cho cô .
Cô điện thoại, đường núi khó , hy vọng cô đừng bỏ học.
Tôi , cô ở trong cái nhà đó ngột ngạt. Vì nghĩ, là chị gái cô , chí ít cô vẫn còn .
"Cô còn gửi cho làm gì?"
Cô nhíu mày, quát mắng dì giúp việc: "Đồ của chết, thấy xui xẻo ?"
Lúc dì giúp việc là cho chăm sóc . Bà gì, chỉ lặng lẽ dời thùng hàng ngoài gọi điện cho ông lão nhà .
"Ông đến lấy . Cô để gì, chúng tự giữ làm kỷ niệm."
" , là đứa bé ngoan bỏ tiền chữa bệnh cho ông đó, đến thăm ông còn sẽ thường xuyên đến thăm."
Bà lau nước mắt : "Bé ngoan còn chúc ông sống lâu trăm tuổi, thế mà bản cô —"
Trong nhà phát tiếng duyên dáng của Ôn Hòa, cuối cùng Tần Quân Tịch cũng gọi điện cho cô .
"Anh Quân Tịch, hết bận ? Anh thèm để ý đến em, em còn tưởng giận em chứ!"
Đầu dây bên , Tần Quân Tịch dừng vài giây khẽ : "Cô làm gì sai mà giận chứ?"
Hắn dỗ dành khéo.
Hai hẹn gặp tại nhà hàng xoay vòng tầng cao nhất của khách sạn.
Ôn Hòa xuống, bàn bên cạnh sang bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
"Tôi bảo bạn gái mà."
"May mà xin Wechat."
Ôn Hòa , trong lòng đắc ý, ngọt ngào gọi Tần Quân Tịch, nhưng hề để tâm.
Tần Quân Tịch lướt qua cô , chằm chằm một chỗ nào đó.
Ôn Hòa đầu , thấy ở cửa nhà hàng, một cặp đôi trẻ chặn .
"Giá cả đắt quá!"
Chàng trai với cô gái: "Hay là thôi , đổi sang quán khác cũng ."
Cô gái chịu, kéo tay , vẻ mặt nghiêm túc: "Em là dành dụm tiền sẽ mời ăn mà."
Tần Quân Tịch thấy buồn .
Biểu cảm và giọng điệu của cô gái đó đều giống hệt một .
Khoản lương đầu tiên trong cuộc đời nhận từ một đơn vị thực tập. Khi đó và Tần Quân Tịch mới quen nửa năm, thực cũng hẳn là quen .
Hắn tỏ tình cũng thừa nhận, nhưng đối xử với . Đưa trải nghiệm nhiều nơi mà cả đời cũng thể đặt chân tới.
Tôi dùng hơn một nửa khoản tiền lương đó để đóng học phí cho Ôn Hòa, chỉ để tám trăm cho ăn uống. Số còn , mời Tần Quân Tịch một bữa cơm ở một nhà hàng cao cấp mà từng đến.
Đồ ăn ngon mà cũng vui cho lắm. Hắn , cần làm thế.
Tần Quân Tịch vẫn còn nhớ những lời lúc đó.
" mà em chí ít mối quan hệ của chúng cũng bình đẳng một chút. Dù chỉ là một bữa cơm, nhưng em san sẻ những gì trong khả năng của em cho ."
San sẻ cái khỉ gì! Đó là nhà hàng bình dân nhất mà từng ăn trong cuộc đời . Dở tệ chết!
Giống hệt con Lâm Thanh Cốc , gu thẩm mỹ tồi tệ nhưng tham vọng nhiều thứ. Tưởng là con trai ngốc ngây thơ nhà địa chủ ? Sẽ loại thủ đoạn làm cho cảm động ?
"Trên mặt em dính gì ?" Giọng của Ôn Hòa cắt ngang hồi ức của .
Hắn cứ chằm chằm mặt cô khiến cô mất tự nhiên.
"Tốt quá !" Hắn .
"Gì cơ?"
"Khuôn mặt của cô giống chị cô chút nào."
Ôn Hòa sờ lên mặt .
"Vốn dĩ do một sinh , nhà em giàu hơn nhà cô một chút, cho nên gen hơn. Từ nhỏ nhà em xinh hơn cô ."
Cô Tần Quân Tịch, e thẹn.
"Mẹ em cứ , em dễ lấy chồng hơn cô ."
Tần Quân Tịch kiên nhẫn lắng .
" , cô xí còn chịu bớt phóng túng, cứ tủm tỉm với bất kỳ ai, bộ dạng quen thói lấy lòng khác thì ai mà thích cho ?"
Ôn Hòa thấy khen cô thì càng hăng hái hơn: " , khả năng chịu đựng của cô yếu ớt thật đấy. Dùng cái c.h.ế.t để uy h.i.ế.p khác, còn tưởng làm là thể giữ trái tim đàn ông ?"
Tần Quân Tịch cô chọc .
"Giữ ư?"
Khóe môi cong lên nhưng đáy mắt trống rỗng.
Hắn nghịch chiếc bật lửa, im lặng lâu mới lạnh nhạt mở miệng: "Người c.h.ế.t . Cô còn giữ cái gì?"
Ôn Hòa chợt sững sờ, đều lưng rằng bình thường, tin Lâm Thanh Cốc chết. Giờ đây, bình tĩnh điều đó ngay mặt cô .
"Cô, cô dùng cái c.h.ế.t để khiến hối hận, như sẽ nhớ mãi cô . Cô thật sự độc địa."
Chiếc bật lửa khựng .
"Thế ? cô c.h.ế.t , dù quên cô thì cô cũng chẳng ."
"Cô …"
Ôn Hòa há miệng, mãi lý do nào, thế là tiếp tục ngậm miệng im lặng.
"Không nữa ?"
Tần Quân Tịch lười nhác : "Để giúp cô nhé. Cô ham tiền của , kết hôn với , nhưng cô chẳng yêu . Tại c.h.ế.t vì cơ chứ? Haiz, trái cô thích đấy. Cô thử một cái c.h.ế.t thảm hơn cô ?"
Ôn Hòa nên lời.
Người đàn ông mặt những lời đùa cợt, nhưng ánh mắt nghiêm túc, trông đáng sợ.
Hắn dậy, duỗi tay vuốt tóc cô giống như Diêm Vương đòi mạng. Ôn Hòa theo bản năng rụt .
"Đừng sợ, chỉ đùa thôi. Trước khi c.h.ế.t cô còn chúc phúc cho và cô nữa mà. Cô thật sự cho rằng rời xa cô thì thể sống nổi ư?"