Kiều Tinh Thần xong, tự nhiên nở nụ mãn nguyện.
"Ngon là , cũng uổng công học hỏi giúp việc lâu như ."
Lục Đình Kiêu nhếch mép, liếc chiếc bình giữ nhiệt đặt bàn,"Ngon lắm. Mấy bát canh gà đều uống hết ."
"Không cả. Mấy món vốn dĩ là nấu cho uống mà. Nếu thích thì ngày mai em sẽ nấu tiếp cho uống." Kiều Tinh Thần .
Nghe , Lục Đình Kiêu khẽ nhíu mày, "Tay em thương , vẫn là đừng xuống bếp nữa, sẽ lo lắng."
Kiều Tinh Thần đành : "Canh gà ích cho việc hồi phục sức khỏe của . Ngày mai em sẽ bảo giúp việc nấu mang đến nhé."
Như uống canh gà, cô cũng bỏng vì xuống bếp.
Hai cứ thế quyết định. Tiếp theo, Kiều Tinh Thần tiếp tục đút Lục Đình Kiêu uống canh gà. Chẳng mấy chốc, canh gà trong bình giữ nhiệt gần như cạn.
Trong phòng bệnh bên cạnh, Kỷ Tử Dục từ sáng sớm mong chờ
Kiều Tinh Thần đến.
đợi mãi đến trưa, vẫn thấy Kiều Tinh Thần.
Sự kiên nhẫn dần cạn kiệt, Kỷ Tử Dục bực bội gọi thuộc hạ đến.
"Tinh Thần ? Sao cô vẫn đến?"
Thuộc hạ do dự một lát mới trả lời: "Đại ca, cô Kiều sáng sớm ngoài một chuyến, mười giờ thì về, đó thì cứ ở trong phòng bệnh bên cạnh..."
Kỷ Tử Dục đồng hồ, sắc mặt càng tệ hơn.
Bây giờ gần một giờ chiều !
Kiều Tinh Thần lúc hứa sẽ chăm sóc ở bệnh viện cho đến khi vết thương của hồi phục.
Kết quả thì ? Mỗi ngày cô dành phần lớn thời gian ở chỗ Lục Đình Kiêu!
Kỷ Tử Dục càng nghĩ càng khó chịu, "Bây giờ gọi Kiều Tinh Thần đến đây cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/sau-khi-cuoi-chop-nhoang-phat-hien-chong-la-ty-phu-giau-mat-kieu-tinh-than-luc-dinh-kieu/chuong-391-ky-tu-duc-bi-bo-roi.html.]
Nếu cô quên đến thì nhắc nhở cô về lời hứa đó."
"Vâng." Thuộc hạ cúi đầu đáp lời, nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Không ngờ, thuộc hạ của Kỷ Tử Dục đến cửa phòng bệnh của Lục Đình Kiêu thì thuộc hạ của Lục Đình chặn .
"Xin , ông chủ và phu nhân của chúng đang bận, xin đừng làm phiền."
Thuộc hạ của Kỷ Tử Dục khách khí đẩy , "Cút sang một bên!"
Thuộc hạ của Lục Đình kịp phòng , trực tiếp đẩy lảo đảo lùi hai bước, đó thể tin thuộc hạ của Kỷ Tử Dục.
Quả nhiên, những trướng Kỷ Tử Dục đều vô liêm sỉ như !
Chưa kịp để thuộc hạ của Lục Đình Kiêu tiến lên tiếp tục ngăn cản, thuộc hạ của Kỷ Tử Dục trực tiếp đẩy cửa phòng bệnh.
"Cô Kiều Tinh Thần!" Thuộc hạ của Kỷ Tử Dục bất chấp , cửa ngửi thấy mùi canh gà nồng nặc khắp phòng bệnh, đối lập với mùi thuốc khử trùng trong phòng bệnh của Kỷ Tử Dục.
Bầu khí ngọt ngào vốn phá vỡ, vẻ mặt của Lục Đình Kiêu khó chịu.
Vừa thấy đến là thuộc hạ của Kỷ Tử Dục, vẻ mặt càng khó chịu hơn.
"Làm gì?" Lục Đình Kiêu vui .
Kiều Tinh Thần cũng nhíu mày sang, "Có chuyện gì ?"
Thuộc hạ của Kỷ Tử Dục để ý đến phản ứng của hai , thẳng thừng : "Thiếu gia nhà chúng mời cô Kiều Tinh Thần sang. Cô Kiều Tinh Thần, nhắc nhở cô một nữa, cô đừng quên những gì cô hứa với thiếu gia nhà chúng ."
Kiều Tinh Thần nhịn một chút, "Tôi nhớ hứa với Kỷ Tử Dục là sẽ chăm sóc trong thời gian viện, nhưng bây giờ chuyện gì cả, sang đó cũng chỉ thôi."
Mấy ngày cô băng bó vết thương cho Kỷ Tử Dục, vết thương của cũng đang dần hồi phục.
Khoảng thời gian mỗi ngày cô cũng sang thăm Kỷ Tử Dục, nhưng Kỷ Tử Dục khi nhập viện mời đội ngũ y bác sĩ chuyên nghiệp đến, căn bản việc gì cần đến cô.
Ngược , bên Lục Đình Kiêu, cô là vợ , đương nhiên nhiều việc cô cần tự làm.
Vì , việc cô ở đây lâu hơn một chút cũng là hợp lý.
Phòng bệnh của Kỷ Tử Dục căn bản cần cô.