Chỉ thấy trong căn phòng tân hôn vốn ấm cúng, giờ đây vẫn còn ngổn ngang, còn dáng vẻ ban đầu.
“Thủ phạm” gây tất cả những điều , Kiều Tinh Thần, thậm chí còn đang đóng gói những thứ còn nguyên vẹn thùng, rõ ràng là ý định dọn sạch nơi đây.
Trần Vũ Trạch thể tin xung quanh, sải bước về phía Kiều Tinh Thần.
“Kiều Tinh Thần, cô điên ? Tôi chỉ mới khỏi một lát, cô dùng cách để giận dỗi?”
Anh hít một thật sâu, như đang cố gắng kiềm chế cơn giận, khách khí lệnh cho cô: “Tôi cho cô một tiếng đồng hồ, lập tức khôi phục thứ như cũ!”
Kiều Tinh Thần nhanh chậm thu dọn đồ đạc trong tay, lạnh nhạt về phía Trần Vũ Trạch.
Cô cợt : “Trần Vũ Trạch, ? Rất nhiều khi những thứ mất , thể tìm nữa, càng thể khôi phục như cũ.”
Trần Vũ Trạch vô cùng thiếu kiên nhẫn nhíu mày, “Cô rốt cuộc gì?”
Kiều Tinh Thần Trần Vũ Trạch lấy tự tin để chất vấn cô, lẽ những như , căn bản sẽ cảm thấy .
Không, đúng, sự dịu dàng duy nhất của chỉ dành cho phụ nữ yêu, Diệp Mộng Hân.
Kiều Tinh Thần biểu cảm thẳng Trần Vũ Trạch, từng lời từng chữ dường như dùng hết sức lực của cô.“Vào ngày cưới của chúng , màng đến thể diện và lời cầu xin của em,
bỏ rơi em ở đó. Anh lúc đó em cảm thấy thế nào ? Trần
Vũ Trạch, bao giờ nghĩ cho em ? Em chịu nhiều tủi nhục như ,
vẫn nghĩ em đang giận dỗi ?
Khi Kiều Tinh Thần những lời , tránh khỏi chạm đến nỗi buồn sâu thẳm trong lòng
cô. Cô kìm đỏ hoe mắt, chằm chằm Trần Vũ
Trạch.
Thấy , Trần Vũ Trạch bỗng chút chột , nhưng nghĩ thấy vô
vấn đề.
Họ ở bên nhiều năm như , cũng ít chọc Kiều Tinh Thần
giận. Anh cũng nghĩ đó là chuyện gì to tát, Kiều Tinh Thần đều tha
thứ cho .
Vì đây Kiều Tinh Thần đều thể hiểu tấm lòng của , chỉ cần dỗ
dành một chút là cô sẽ nguôi giận.
Trần Vũ Trạch nghĩ , vẻ mặt tức giận cũng tan biến, chuyển thành
nụ bình tĩnh.
“Tinh Thần, , em vui, nhưng em cũng thể
làm loạn như . Em xem, em biến căn phòng tân hôn của chúng thành thế nào
?”
Trần Vũ Trạch , đưa tay nắm lấy bờ vai gầy gò của Kiều Tinh Thần, nhẹ
nhàng dỗ dành.
“Em xem, em cũng trút giận , đừng làm loạn nữa. Hôm khác chúng chọn một ngày
hơn. Anh hứa, sẽ bù đắp cho em một đám cưới lớn hơn, sang trọng hơn, thế nào?”
Kiều Tinh Thần lặng lẽ nụ mặt Trần Vũ Trạch. Anh
nhưng trong mắt đầy vẻ qua loa, còn vẻ nắm chắc phần thắng trong tay
khi cô nắm thóp. Anh dường như đặc biệt tin chắc rằng sẽ đồng ý.
, đây chẳng vẫn làm như ?
Kiều Tinh Thần tự giễu trong lòng. Cô thực sự cho quá nhiều cơ hội, nên
mới khiến nghĩ rằng cần đối xử chân thành.
Nghĩ đến đây, Kiều Tinh Thần lạnh lùng hất tay Trần Vũ Trạch đang đặt vai
cô .
“Đừng chạm , thấy ghê tởm!”
Trần Vũ Trạch thể tin Kiều Tinh Thần. Trước đây cô bao giờ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/sau-khi-cuoi-chop-nhoang-phat-hien-chong-la-ty-phu-giau-mat-kieu-tinh-than-luc-dinh-kieu/chuong-3-muon-xin-loi-phai-khong.html.]
đối xử với như .
Ngay đó, Kiều Tinh Thần lạnh lùng : “Trần Vũ Trạch, đám cưới đó
kết thúc , cũng ý định tổ chức . Hôm nay đến đây là
để chuyển nhà.”
Trần Vũ Trạch đang cảm thấy khó chịu vì hành động đẩy của Kiều Tinh Thần,
ngay giây thấy lời cô , liền nhíu mày khó hiểu: “Chuyển nhà?”
Kiều Tinh Thần gật đầu: “ , bây giờ chuyển .”
Trần Vũ Trạch như thấy một câu chuyện , buồn hỏi : “Cô
thể chuyển ?”
Trần Vũ Trạch rõ Kiều Tinh Thần là một cô nhi, ngoài căn nhà cô
nơi nào để !
Năm năm qua, Kiều Tinh Thần đều xoay quanh . Trần Vũ Trạch
tin chắc rằng cô thể rời xa .
Việc chuyển nhà chẳng qua là để ép nhượng bộ mà
thôi.
Trần Vũ Trạch bất lực lắc đầu, đang định gì đó với Kiều Tinh Thần.
Đột nhiên, giọng của Diệp Mộng Hân vang lên từ phía .
“Vũ Trạch, thu dọn hành lý xong sẽ xuống ? Sao lâu
như mà vẫn xong?”
Diệp Mộng Hân xong bước , liền thấy Kiều Tinh Thần đang đối diện Trần Vũ Trạch.
Cô lập tức lộ vẻ mặt kinh ngạc: “Tinh Thần, cô
ở đây?”
Kiều Tinh Thần liếc Diệp Mộng Hân một cách thờ ơ: “Đây hình như là
phòng tân hôn của ? Tôi ở đây còn cần giải thích với cô ? Ngược , cô
đến đây làm gì?”
Diệp Mộng Hân cố ý rũ mắt xuống vẻ tổn thương, yếu ớt : “Em
cẩn thận d.a.o gọt hoa quả cắt trúng, Vũ Trạch cũng lo lắng cho em nên chuyển
đến ở cùng em vài ngày.”
Dừng một chút, cô giả vờ như mới thấy hành lý của Kiều Tinh Thần, thể tin
che miệng .
“Tinh Thần, cô định làm gì ? Cô là đang giận đấy chứ?
Dù giận cũng nên làm loạn lớn như chứ. Nếu cô vui thể với em,
em xin cô là . Cần gì làm nông nỗi ?”
Kiều Tinh Thần lạnh lùng nhếch môi, chậm rãi về phía Diệp Mộng Hân,
hỏi: “Cô thật sự xin ? Cô thành tâm ?”
Diệp Mộng Hân vì Trần Vũ Trạch đang ở đó, đương nhiên tiếp tục diễn.
Cô đáng thương gật đầu: “Đương nhiên, chỉ cần cô giận là
.”
“Được thôi, thành vấn đề.” Kiều Tinh Thần nở nụ rạng rỡ, nhưng trong mắt
hề một chút cảm xúc nào. “Vì cô thật lòng xin ,
thì sẽ khách sáo.”
Ngay giây khi lời dứt, Kiều Tinh Thần dùng sức vung tay, mạnh mẽ tát một cái
mặt Diệp Mộng Hân.
“Bốp!”