Ngoại truyện (Cảnh Ái Tĩnh)
Cháu tên là Cảnh Ái Tĩnh, năm nay năm tuổi . Bà ngoại , khi cháu còn trong bụng , cháu phản ứng gì, nhưng bố cháu luôn nôn mửa. Mỗi ngày cháu đều chăm sóc bố cháu nôn đến tối tăm mặt mũi, ngoài còn tưởng là bố cháu mang thai.
Bố cháu luôn khuyên cháu, bảo cháu hãy phá bỏ cháu, bố cháu nỡ để cháu chịu khổ. Hừ! Bố tồi!
Ngày cháu sinh , bà ngoại , đáng lẽ họ chăm sóc con gái , ngờ chăm sóc con rể, vì bố cháu ánh đèn cửa phòng phẫu thuật, tay chân run rẩy ngừng, liên tục la lớn cửa phòng mổ: “Tôi vợ , con!”
“Tại bố sợ hãi?” Cháu thực sự nghĩ , bố luôn thẳng trời đất, gặp chuyện gì cũng giữ vẻ mặt bình thản như thế sợ hãi.
Bà ngoại : “Bố cháu khổ, khi còn nhỏ cha qua đời trong phòng phẫu thuật .”
Vì tiếng la hét của bố cháu làm phiền đến nỗi bác sĩ thể đỡ đẻ cho cháu, cháu trực tiếp xuống giường mắng lớn: "Cảnh Lỗi, cút về nhà , đừng gây rối thêm!"
Bà ngoại kể, khi đó thậm chí bố còn quỳ xuống mặt , chỉ ở bên , nhưng ngọn đèn phẫu thuật bật sáng, bố càng càng sợ hãi.
Khi y tá khéo léo với bà ngoại, bảo bà và ông ngoại đưa bố , bố đột nhiên ngất xỉu. Bà ngoại đành chăm sóc bố đang ngất, đến khi bố tỉnh , bên giường bố .
Thấy , bố đến mức nước mũi tèm lem hết cả áo , với : "Đại tiểu thư của ơi, chúng đừng sinh con nữa nhé? Anh sợ lắm! Anh thể sống thiếu em, em, cũng sống nữa."
Người còn tưởng bố mới sinh con.
Bà ngoại và ông ngoại thấy ánh mắt kỳ lạ của y tá dành cho họ, ai cũng ngượng ngùng về nhà.
Tôi thật sự hiểu, tại bố, luôn bình tĩnh, điềm đạm bên ngoài, mất hết bình tĩnh khi liên quan đến . Bà ngoại , đây là tình yêu. Tôi thầm nghĩ, tình yêu đúng là một thứ đáng sợ.
Mấy hôm , bà ngoại ôm cháu lóc : "Tiểu Ái, con đối xử với bố con đấy."
Cháu hiểu, khuôn mặt đầy khó hiểu bà ngoại.
"Bố con phẫu thuật ."
rõ ràng cháu thấy bố vẫn như , thấy là y như chú Golden Retriever nhà cháu thấy xương .
Vừa nãy bố còn lén lút hôn , bà ngoại buồn đến thế?
"Bố con phẫu thuật vì con, nhà chỉ một con thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/sau-khi-bi-thanh-mai-truc-ma-danh-toi-da-cat-dut-voi-anh-ta/chuong-16.html.]
" bà ngoại, chẳng lẽ bà nên vui ? Mẹ lúc con còn trong bụng mới ba tháng, bố sợ con làm bụng vỡ, nên bảo 'giết' con ! bây giờ nhà vẫn còn con đây mà!"
Lúc bà ngoại mới vui vẻ trở , ôm cháu hôn tới tấp.
Cháu thì lo lắng chút nào, cháu mệnh lớn mà, nếu thì bố còn chẳng cả cháu nữa chứ.
Cháu bố là một chồng mê vợ, hết cách , cháu quen với điều đó. Nếu yêu cháu, chắc bố còn chẳng nhớ như cháu tồn tại nữa.
Ghét nhất là, mỗi bố về nhà thấy ôm hoặc hôn cháu, bố mặt dày đòi hôn bố nữa.
Đôi khi sẽ tức giận đánh mặt bố, bố xót xa xoa tay đánh .
"Đại tiểu thư của , em đau tay ? Em dùng sách đánh , như tay sẽ đau!"
Linlin
Mỗi thấy cảnh tượng như , cháu đều nỡ thẳng, lập tức lì trong phòng khách xem phim hoạt hình.
Dây buộc tóc của luôn thích cổ tay bố.
Không loại lấp lánh, mà là màu trắng tinh, đó một bông hoa hướng dương. Cháu dùng bút màu tô nhầm, vẽ cánh hoa thành màu xanh lam, trách cháu, ngược còn đeo nó mỗi ngày. buổi sáng dùng nó để buộc tóc, đến tối khi nấu cơm thì y như rằng nó xuất hiện cổ tay bố.
Cổ tay bố to hơn nhiều, sợi dây buộc tóc hằn lên một vệt đỏ nhạt, như thể đeo cho Siêu nhân một chuỗi vòng tay bí mật. Cháu hỏi bố đau , bố đang giúp gỡ lông mèo dính áo len, ngẩng đầu lên mà : "Không đau, đây là thẻ thông hành con tặng bố đấy."
Thẻ thông hành thì làm gì chứ? Cháu sấp ghế sofa, bố từ phía vòng tay ôm lấy eo . Mẹ đang cắt dâu tây, đầu d.a.o nhấc lên một quả đỏ nhất, đầu mà đưa đến miệng bố. Khi bố cắn, răng bố chạm đầu ngón tay , cả hai đều bật , như thể ngậm một viên kẹo ga.
Hai họ luôn lén lút hôn lưng cháu, cứ như hai tên trộm . Mỗi cháu bắt gặp, đỏ bừng mặt vì hổ, còn bố thì luôn ngang ngược làm nũng: "Con nhóc con , gì mà ! Đi , xem TV !"
Tối kể chuyện bố luôn giành chỗ của cháu. Rõ ràng cháu leo lên bên trái , bố cởi vớ xong nhanh chóng chen , đẩy cháu dịch giữa một chút, vai bố thì dán chặt . Mẹ "Gấu Boonie", đến đoạn "hũ mật ong đổ", bố đột nhiên cúi đầu, dùng râu lởm chởm cọ má , giọng liền run lên, như chiếc lá gió thổi.
"Đừng nghịch." Mẹ vỗ cánh tay bố, nhưng tay thực sự đẩy , mà ngược , trượt xuống theo ống tay áo bố, nắm lấy cổ tay, nơi đang đeo sợi dây buộc tóc màu trắng tinh .
Cháu ngáp một cái, nhét bàn chân trong bộ đồ ngủ ấm áp của bố.
Hai họ gì nữa, chỉ thấy tiếng sột soạt của trang sách lật, và tiếng bố lén lút hôn lên mu bàn tay , khẽ, như bông tuyết rơi vải bông.
Ánh trăng xuyên qua khe rèm cửa, chiếu lên sợi dây buộc tóc cổ tay bố. Những cánh hoa cúc nhỏ màu xanh lam trong bóng tối rõ nữa, nhưng cháu nó vẫn ở đó, như một bí mật ngọt ngào, gắn kết bố với , cũng bao bọc cháu ở giữa, thật ấm áp.