“Cút !”
Tôi tiện tay vớ lấy cốc nước bên cạnh, cả một cốc xanh đầy ắp, thẳng thừng hắt mặt Doãn Tư Thành.
“Bây giờ tỉnh táo ? Có cần bảo trích xuất camera giám sát, để xem rốt cuộc là ai liêm sỉ, lén lút mặc chiếc váy cưới khác đặt? Rốt cuộc là ai cố ý phá hoại, làm hỏng chiếc váy cưới đặt may trị giá mấy chục vạn tệ?”
Doãn Tư Thành mặt mày xám xịt, biểu cảm dữ tợn .
“Giang Nguyệt Minh, cảnh cáo em cuối! Nếu em còn gây sự nữa, chúng thật sự kết thúc !”
Tôi lạnh lùng một tiếng: “Sớm kết thúc .”
Hứa Tiếu Tiếu nấp trong lòng Doãn Tư Thành, lộ một nụ đắc ý, giả vờ khuyên nhủ: “Chị dâu chị bớt giận , chị và Tư Thành sắp kết hôn , lúc mà đòi chia tay, chị để thể diện của Tư Thành giấu ? Hơn nữa, bố Tư Thành đều là truyền thống, chị làm lớn chuyện như , đến lúc thật sự chia tay, theo em hiểu về cô chú, họ tuyệt đối sẽ bao giờ để chị bước cửa nữa …”
Nghe Hứa Tiếu Tiếu từng lời từng chữ đều là suy nghĩ cho , Doãn Tư Thành đầy ngưỡng mộ liếc cô một cái, đầu, dùng ánh mắt khinh miệt .
“Giang Nguyệt Minh, em suy nghĩ cho kỹ, ngoài gia đình , còn ai nguyện ý cưới đứa cô nhi cha như em nữa?”
Nghe thấy bốn chữ “ cha ”, đầu ù một tiếng, giáng thẳng một cái tát trời giáng mặt Doãn Tư Thành.
Tiếng tát giòn tan khiến Doãn Tư Thành lập tức tỉnh táo.
Anh hoảng hốt buông Hứa Tiếu Tiếu , nhanh chóng bước đến gần , đưa tay kéo .
“Nguyệt Nguyệt, em giải thích, ý đó… Chuyện váy cưới sẽ giải quyết, em đừng giận, thế , chúng tìm một chỗ, chuyện cho rõ ràng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/sau-khi-ban-trai-tam-o-nha-nguoi-yeu-cu/chuong-5.html.]
“Không cần nữa.” Tôi lùi hai bước, lạnh lùng : “Doãn Tư Thành, thật sự khiến ghê tởm!”
Tôi kiên quyết yêu cầu tiệm váy cưới trả tiền đặt cọc, tiệm váy cưới tự đuối lý, chỉ thể báo cảnh sát, yêu cầu Doãn Tư Thành và Hứa Tiếu Tiếu bồi thường thiệt hại chiếc váy cưới.
Hứa Tiếu Tiếu như mưa. Doãn Tư Thành bất đắc dĩ, chỉ đành móc thẻ ngân hàng .
“Xin Doãn, trong thẻ chỉ ba mươi vạn tệ, còn thiếu tám vạn tệ.”
Doãn Tư Thành nghiến răng, hạ giọng cầu xin : “Nguyệt Nguyệt, bố đưa em tám vạn tệ để mua ba món vàng và chụp ảnh cưới ? Em, em thể, tạm thời lấy tám vạn tệ ? Anh thề, đợi chuyện qua , nhất định sẽ bù đủ tiền cho em!”
Tôi khẩy một tiếng: “Doãn Tư Thành, muộn . Tối qua chia tay với , là đùa. Tối qua, chuyển khoản trả bộ tiền và phong bao lì xì mà bố đưa cho .”
Sắc mặt Doãn Tư Thành tái nhợt, theo bản năng sang Hứa Tiếu Tiếu bên cạnh.
“Tiếu Tiếu, dù chiếc váy cưới cũng là do em làm hỏng, phần lớn sẽ đền cho em, còn tám vạn còn , là, em tự chi ?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Tiếu Tiếu trắng bệch, cố gắng nặn một nụ : "Tư Thành, mà, em là tiêu hết tiền lương, mỗi tháng kiếm chút tiền đó còn đủ cho bản em tiêu nữa là. Anh tin thì tự xem , trong thẻ của em đừng tám mươi ngàn, tám ngàn cũng ."
Doãn Tư Thành nghĩ ngợi gì, gầm lên với Hứa Tiếu Tiếu: "Không tiền thì xin bố em ! Là em quấn lấy , nhất quyết đòi đến thử chiếc váy cưới Nguyệt Nguyệt đặt làm, bây giờ em làm hỏng váy cưới, đồng ý giúp em bồi thường ba trăm ngàn , mà tám mươi ngàn còn em cũng chịu bỏ ?"
Hứa Tiếu Tiếu đỏ bừng mặt, hất mạnh tay Doãn Tư Thành .
"! Là em cầu xin đưa em đến, nhưng nếu đưa em đến, làm em làm hỏng váy cưới ?"