Tôi  là , nhưng ba  làm  mà   “ xanh” là giống gì?
 
Tôi sống hơn hai mươi năm, ngoài  hồi nhỏ đập bình hoa  đầu dì  xanh thì  từng  đánh bao giờ,  mà  , để trút giận, ba  tát  một cái thật mạnh.
 
“CÚT CHO TÔI!”
 
“Chú đừng đánh chị nữa mà, tất cả đều là  của cháu, chắc chắn là do cháu làm  đủ …”
 
3
 
Lục Tiểu Tiểu  dùng chiêu trò  để ly gián quan hệ giữa  và ba, cô   thành công.
 
 nếu tưởng chỉ thế là  thể dễ dàng cướp  ngôi vị chủ nhân ngôi nhà  từ tay , thì đúng là  mơ giữa ban ngày.
 
Để đối phó với Lục Tiểu Tiểu,  hủy luôn lời mời  shopping ở Paris của nhóm bạn , sáng sớm  lái xe đến thẳng trường đại học của cô , đích  “thăm hỏi” cô nữ sinh  ba  đặc biệt “chăm sóc”.
 
Lục Tiểu Tiểu ở trường  phô trương, nổi bật. Tôi chỉ mới dò hỏi sơ qua   ngay cô   hình tượng thế nào trong mắt  khác.
 
“Chị  là cô tiểu thư nhà giàu Lục Tiểu Tiểu đúng ? Em ghen tị với cô  lắm luôn đó. Ngày nào cũng  xe đưa đón, xài  hết túi hàng hiệu, chỉ riêng một cái túi xách của cô   đủ trả học phí bốn năm của tụi em .”
 
“Cô Lục  lắm,   trường  tổ chức quyên góp, cô  lập tức góp tận mười vạn.”
 
“Trường  nhiều  thích cô  lắm, nhưng đáng tiếc là  ai lọt  mắt xanh. Mà cũng đúng thôi,  như cô   xứng với trai nhà giàu  trai cơ.”
 
Nghe xong mấy lời đó,    tìm ba  bạn cùng phòng cũ của Lục Tiểu Tiểu. Toàn trường chỉ  ba   là tỏ thái độ bất mãn  mặt:
“Có tiền thì  chứ? Hồi còn ở ký túc xá, cô  suốt ngày giở thói tiểu thư, bắt bọn   đổ rác, lấy cơm hộ thì thôi , đến cái nhà vệ sinh cũng  thèm dội nước. Nếu     cô  dọn  ngoài thì bọn  phát điên mất.”
 
Giờ   hiểu vì  Lục Tiểu Tiểu sống chếc  chịu rời khỏi nhà . Thì  ký sinh trùng  đang hút m.á.u nhà  để sống như một “thiên kim tiểu thư”.
 
Tôi ở  trường mấy ngày, thường xuyên thấy bóng dáng Lục Tiểu Tiểu xuất hiện.
 
Ai cũng nâng niu cô  như tiểu thư thật sự, cung phụng  thiếu thứ gì, chỉ để đổi lấy mấy tờ tiền tiêu vặt cô  tiện tay vứt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/sau-khi-ba-toi-dan-ve-mot-ke-muon-thay-the-toi/chuong-3.html.]
 
“Cô mù hả? Không thấy  đang  đây ?!”
 
Giọng Lục Tiểu Tiểu vang lên,  ngẩng đầu  thấy  áo cô  dính đầy cơm canh, còn cô bạn nữ đối diện thì đang cúi xuống dọn mấy cái bát.
 
Cô gái nhỏ giọng xin :
“Xin , xin ,   để ý thấy cô  tới.”
 
“Ý gì đây? Còn định trách  làm đổ cơm cô chắc?!”
 
Mấy kẻ theo đuôi bên cạnh vội vàng nhào lên nịnh nọt, nào là “Không  ”, “Đừng tức giận mà”,   sang bắt nạt cô bạn làm đổ cơm :
“Cô sống chán  hả?! Cũng dám đắc tội với cô Lục, còn  sống ở đại học A nữa ?!”
 
Cô gái   rõ  phận “tiểu thư” của Lục Tiểu Tiểu, cố kìm nước mắt, cầm khăn giấy lên lau:
“Xin ,  lau giúp cô.”
 
“Cút!”
 
Lục Tiểu Tiểu đẩy mạnh cô gái  , còn tiện chân đá một cú:
“Tay cô dơ như  mà cũng dám chạm  ? Có  cái áo  đắt cỡ nào ?! Cũng  soi    xuất  gì mà  gần  như !”
 
Hừ.
 
Miệng thì luôn miệng   nghèo khổ,    coi thường,  mà mở miệng   mắng  khác dơ bẩn, khinh miệt vì xuất .
 
Thôi thì đến lúc để  hùng như  xuất hiện .
 
Tôi xách túi, ung dung bước tới  mặt họ, tháo kính râm xuống,  thẳng  đôi mắt đầy chột  của Lục Tiểu Tiểu:
“Hổ  ở nhà, khỉ liền làm vua ?”
 
Đám sinh viên xung quanh    là ai, chỉ thấy  làm đại tiểu thư của họ  vui liền ùa lên mắng:
“Cô là ai? Dám  chuyện với tiểu thư nhà  như thế ?!”