Tôi trực tiếp vứt hết đồ đạc của cô   ngoài,  dọn dẹp sạch sẽ phòng phụ, chuyển  đó ở.
 
Phòng cô  từng ở   thể chịu , nhưng cũng  để cô  tiếp tục làm chủ căn phòng của .
 
2
 
Từ  khi  sự xuất hiện của Lục Tiểu Tiểu,  và ba càng ngày càng  còn chuyện gì để  với .
 
Ông suốt ngày nghĩ rằng nuôi  là vô ích,  bằng cô gái  ông tài trợ ,   điều, ngoan ngoãn,   lấy lòng.
 
Tôi cũng chẳng tốn thời gian để lay chuyển ông tỉnh táo ,   đó là tự  sửa sang  phòng ngủ.
 
Lúc dọn dẹp,  phát hiện  nhiều đồ đạc trong phòng   biến mất.
 
Tôi gọi Lục Tiểu Tiểu tới đối chất:
“Hộp mỹ phẩm dưỡng da còn nguyên  khui, mấy cái túi xách và quần áo của   hết ?”
 
Lục Tiểu Tiểu bĩu môi:
“Em   .”
 
“Cô ở nhà , ăn của , giờ còn tự ý lấy đồ của ? Cô  thể  rõ  vị trí của  ? Cô chỉ là   tài trợ, còn  mới là đại tiểu thư duy nhất của nhà họ Tôn.”
 
Thấy  thái độ cứng rắn, Lục Tiểu Tiểu cũng  giả bộ nữa, trực tiếp lật bài ngửa:
“Chú  em  thể tùy ý dùng, tùy ý lấy mà. Nếu chị  gì bất mãn thì  tìm chú  chuyện …”
 
Rồi ngay khi ba  bước .
 
“Chú ơi, đồ của chị  mất, chị đổ cho con lấy trộm, con thật sự   mà...”
 
“Tôn Y!” Ba  chỉ thẳng  mặt  ngay  mặt  :
“Tiểu Tiểu là  dịu dàng thiện lương như ,   thể lấy trộm đồ của con! Con đừng  bụng  hẹp hòi  chứa nổi ai mà ăn  bậy bạ.”
 
“Với  trong nhà , đồ đạc nào chẳng là do ba bỏ tiền  mua? Ba cho Tiểu Tiểu dùng thì ? Dù nó  lấy cái gì, cũng là ba cho phép.”
 
Đã như  thì  cũng chẳng còn lý do gì để tranh cãi tiếp nữa.
 
Một đêm nọ,   gọi điện xong với bạn trai ở nước ngoài, định  ngoài lấy ly sữa,  ngang qua phòng tắm thì phát hiện một cái bóng kỳ quái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/sau-khi-ba-toi-dan-ve-mot-ke-muon-thay-the-toi/chuong-2.html.]
 
Tôi đẩy cửa , thấy Lục Tiểu Tiểu đang cúi  giặt quần áo bằng tay.
 
Tôi  nhịn  mắng:
“Giữa đêm hôm khuya khoắt cô còn ở đây giặt đồ, cô điên  ?”
 
Nhìn kỹ  đống đồ trong chậu,  lập tức nhận  đó  là đồ của ba , hơn nữa  là áo ba lỗ với đồ lót, những món đồ riêng tư nhất.
 
“Đồ ngoài thì   giúp việc giặt , nhưng đồ lót như thế  thì chỉ  giặt tay mới sạch .”
 
Lục Tiểu Tiểu ngẩng đầu  ,
“Chị ơi,  là đồ của chị em giặt luôn nhé?”
 
“Cô ghê tởm  thôi!!!”
 
Lục Tiểu Tiểu đặt đồ lót xuống, chớp mắt  ,  ngay giây tiếp theo liền hắt cả thau nước xà phòng lên  ,  đó đổ sầm xuống sàn    gào:
“Chị ơi, em xin , tất cả là  của em, chị đừng giận nữa mà…”
 
Cô   diễn,  liền  ngay ba  tới .
 
Quả nhiên, giọng ông vang lên ngay  lưng,  phân rõ đúng sai:
“Tôn Y, con  bắt nạt Tiểu Tiểu đúng ?!”
 
Tôi thật sự  hiểu nổi, ông  làm ăn thương trường bao năm, vượt qua  bao sóng gió,  đến chuyện đơn giản thế   chẳng  lấy chút phán đoán cơ bản nào?
 
Người   gì là tin nấy.
 
“Chú  giúp đỡ con nhiều năm như , con chỉ  làm chút gì đó để báo đáp, nhưng khả năng của con quá ít, chỉ  thể giặt giặt đồ để cảm ơn chú.”
 
Tôi hừ lạnh:
“Chuyện giặt đồ trong nhà  cả đống  làm, đến lượt cô ?”
 
Lục Tiểu Tiểu từ  đất bò dậy, sụt sịt nước mũi, đối mặt với  mà biện bạch:
“Em chỉ  giúp chú giặt đồ lót thôi mà, chị là thấy em dơ bẩn ? Em  em xuất  thấp kém, chị coi thường em, nhưng tay em sạch sẽ mà!”
 
Lục Tiểu Tiểu như một đóa bạch liên hoa trong phim truyền hình,  chèn ép đến tội nghiệp, nhưng cái cô  thể hiện đều là dựng lên cả.