Ở tuổi , những yêu ghét đó đều  trở thành những viên ngọc bụi bặm. Chỉ là đôi khi   thể phân biệt  sự khác biệt giữa thực tế và tưởng tượng.
Giống như lúc ,  mở mắt ,  thấy  đang  bên giường, dịu dàng  . Tôi lặng lẽ   mà  dám chạm  vì   một khi đến gần,  sẽ tan biến ngay lập tức.
  , đôi bàn tay xa cách mười sáu năm đó  chủ động vuốt ve mặt ,  ấm lan tỏa đến từng khớp xương, mùi hương   thể  thấm sâu  tận từng thớ thịt.
Sau khi nhận    mắt   là ảo giác,   khỏi run lên, nhưng trong phút chốc  bình tĩnh trở .
Người yêu xa cách mười sáu năm nay   trở . Khoảng trống trong trái tim  dần dần  lấp đầy, niềm hạnh phúc lớn lao bao quanh .
Tôi   chằm chằm một cách tham lam,  chịu chớp mắt. Anh   say đắm, ánh mắt thương tiếc, ngữ khí trân quý, dịu dàng giống như năm đó. Anh  với : "Sao em  yêu lấy bản  , Viên Viên."
Gặp   bao năm xa cách, điều  lo lắng nhất vẫn là tại  suốt bao năm qua   yêu thương bản  .
"Anh…"
Nước mắt chợt trào ,  khụt khịt nắm lấy vạt áo : “Em trở nên tồi tệ như ,  sẽ… thất vọng về em  ?”
"Tôi sẽ  bao giờ thất vọng với Viên Viên."
Anh lau nước mắt cho  bằng giọng  nhẹ nhàng: "...Tôi chỉ thấy   với cô công chúa nhỏ   nâng niu trong lòng bàn tay, cô    chịu nhiều đau khổ như ."
"Em  cố gắng ."
Tôi    run, trong lòng tràn đầy bất bình: “Em  cố gắng  đổi cuộc đời , em  cố gắng bắt đầu một mối quan hệ mới…    , em  thể làm  nếu   là ..."
Sau khi  rời ,     nhiều nơi. Vì  dám  thấy sân bay,  dám  máy bay nên   trải nghiệm những chuyến tàu khắp cả nước.
Khi  hai mươi lăm tuổi,  đến Xigazê (tiếng Trung: 日喀则; là một địa khu của Khu tự trị Tây Tạng tại Trung Quốc. Trung tâm hành chính của địa khu là thành phố Xigazê. Về mặt lịch sử, hầu hết địa khu từng là một phần của Tỉnh Tsang thuộc Tây Tạng cũ.)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/sao-em-khong-yeu-lay-chinh-minh/15.html.]
Khoảnh khắc  thấy ánh nắng chiếu rọi  ngọn núi vàng,   cầu nguyện  núi tuyết, cầu mong cho  và Lạc Viên  kiếp .]
[ cuối cùng  cũng bỏ đôi bàn tay đang khoanh  của  xuống.
Con  chỉ sống một  trong đời .
Lạc Viên và Lục Thành Giang sẽ   kiếp .
Năm hai mươi bảy tuổi,  đến Vân Nam hỗ trợ giáo dục, làm giáo viên ở đó ba năm,   vì bệnh tật nên  về Bắc Thành chữa bệnh.
Khi  ba mươi tuổi,  gặp Tống Thành.
Khi chúng  gặp   đầu, Tống Thành chỉ là một  trai xui xẻo   nghiệp,    mất vì bệnh tật,   mắc nợ  nhiều và  đủ khả năng chi trả một xu.
Tống Thành  một đôi mắt  giống Lục Thành Giang, nhưng trẻ hơn  nhiều.
Vì đôi mắt  mà   giúp   trả hết nợ, giống như một  thợ cần cù, ngày ngày cẩn thận điêu khắc phác thảo của  , trong vô  bán thành phẩm,   là kiệt tác mà  hài lòng nhất.
 Tống Thành  rời .
Khi rời ,   nhẹ nhàng  với : “Nếu   em thì   thể  ngày hôm nay, nhưng  cũng  cho em thời gian, Lạc Viên, chúng  chẳng nợ  điều gì cả.”
Sau đó   gặp  nhiều .
Bọn họ đều  bóng dáng của Lục Thành Giang.
Có  giống vóc dáng,   giống giọng ,    vài nét  khuôn mặt.