Sao Chổi Nông Gia: Mang Không Gian Đi Làm Giàu - Chương 36

Cập nhật lúc: 2025-11-04 01:45:38
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5q04wlSGOg

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nương, nhị tỷ hai nếm thử xem ngon ?”

Lục Đào An lượt múc hai bát đưa cho họ.

Hôm nay vội vàng ngoài bán hàng, họ còn ăn sáng, lấy cái làm bữa sáng.

Đào Xuân Hoa dùng đũa gắp một miếng, nếm thử, phát hiện mềm trơn trượt, ăn miệng mát lạnh kèm theo mùi sữa bò và hương thơm thanh mát của củ mã thầy.

Nàng từng ăn thứ đồ bao giờ, cảm thấy đặc biệt.

“Đào An, thứ làm , ngon đến thế?”

Nàng thật sự thể hiểu , cái thứ đen sì cứng ngắc đó, làm thể làm thứ mềm mại trơn trượt như .

“Đơn giản thôi, đợi về con sẽ dạy , nhưng đây là nghề kiếm sống của chúng , nương thể cho khác nhé.”

Đào Xuân Hoa và Lục Đào Tĩnh hai liền vội vàng gật đầu.

Họ sẽ cho khác , đây là do Đào An vất vả làm mà.

Đào Xuân Hoa hỏi: “Thứ đồ ăn ngon thế , chúng bán bao nhiêu một bát?”

Cái Lục Đào An sớm nghĩ kỹ , mười cân mã thầy đại khái hơn một cân bột, hơn một cân bột thể làm ba cân bánh mã thầy.

Một cân bánh mã thầy thể đựng ba bát tô đất thô, nên nàng định giá mỗi bát là 5 văn tiền.

Mức giá dân thường sẽ dễ chấp nhận hơn.

Đào Xuân Hoa cũng thấy giá hợp lý, đợi phố đông hơn, Ba nương con bắt đầu trương la.

Họ rao, ít vây .

Đào Xuân Hoa ban đầu còn lo lắng, sợ ai hỏi mua, lúc trong lòng an tâm hơn nhiều, tủm tỉm giới thiệu cho khách hàng.

Thứ đồ trông còn khá mắt, vì tuy lập tức móc bạc mua, nhưng vì tò mò nên ít vẫn đang quan vọng.

Lục Đào An sớm cắt sẵn một bát nhỏ để cho nếm thử.

Những miếng bánh ngàn lớp bên trong cắt khá nhỏ, phát cho mỗi một que tre.

“Mọi đừng ngại, cứ nếm thử mua , thấy ngon thì mua, đảm bảo thiệt !”

Vừa thể nếm thử miễn phí, những đang quan vọng ban nãy liền dùng que tre trong tay, xiên một miếng nếm thử.

Sau khi nếm, ai nấy đều kinh ngạc mở to mắt, họ đầu tiên ăn thứ hương vị như , ngon đến khó tả.

Tóm là ăn xong vẫn ăn nữa, chỉ nếm thử làm mà đủ.

hỏi giá, cảm thấy 5 văn tiền một bát thật sự đắt, quyết định mua một bát.

Đào Xuân Hoa lập tức vui vẻ múc một bát cho khách.

Những thấy ngon đều lượt đưa 5 đồng tiền, tranh mua.

Những phía thấy nhiều mua như , sợ bỏ lỡ món ngon, cũng chạy đến tranh mua.

Thấy nhiều đưa tiền cho họ như , Đào Xuân Hoa và Lục Đào Tĩnh hai đều vui mừng khôn xiết, nhanh tay lẹ mắt thu tiền, múc bánh mã thầy cho khách, Lục Đào An bận rộn cắt bánh thành miếng.

Chẳng mấy chốc, bánh củ mã thầy làm suốt đêm hôm qua bán hết sạch, ăn hai chén còn đủ. Vẫn còn nhiều nếm thử.

Thấy bánh bán hết, những kịp nếm đành lòng rời trong tiếc nuối.

Nhìn hai thau lớn cạn sạch, Lục Đào An cũng thực sự kinh ngạc, nàng còn tưởng bán một thau là khá , ngờ chỉ trong một buổi sáng bán hết.

Đào Xuân Hoa đếm tiền đồng, phát hiện hơn ba trăm văn tiền, tức là chỉ trong chốc lát, các nàng bán hơn sáu mươi chén!

Nàng ngày ngày vất vả cực nhọc cho rửa bao nhiêu chén bát, làm bao nhiêu việc bẩn thỉu, cũng chỉ mười tám văn một ngày!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/sao-choi-nong-gia-mang-khong-gian-di-lam-giau/chuong-36.html.]

“Đào An , hôm nay chúng làm nhiều thêm, ngày mai bán nhiều thêm!”

Lục Đào An gật đầu tán thành, “Nương, nhị tỷ, hai cứ dọn dẹp ở đây , mua ít xửng hấp, vải màn, cùng chén bát sành.”

Đào Xuân Hoa và Lục Đào Tĩnh gật đầu đồng ý, cả hai hớn hở dọn dẹp đồ đạc.

Lục Đào An tiên đến tiệm tạp hóa, mua ít vải màn, đường đỏ, sữa bò, chén bát sành, nhưng thấy loại xửng hấp hình vuông mà nàng mong .

Chắc hẳn trong thôn thợ mộc, trở về thôn sẽ tìm.

Chưa đến buổi trưa, mấy dọn dẹp đồ đạc xong xuôi liền cùng xe bò của Đào Đại Ngưu trở về nhà.

“Đại Ngưu thúc, thể thuê xe bò nhà thúc ? Một chuyến mười văn, sáng đưa chúng tới đây, khi mặt trời lặn đưa chúng về, tổng cộng hai mươi văn một ngày.”

Các nàng tổng cộng ba , thêm đó nhiều hàng hóa, một chuyến chỉ mười văn, tính là ít.

“Đương nhiên thể!” Đào Đại Ngưu nghĩ ngợi gì liền đồng ý.

các nàng mỗi ngày đều ngoài sớm, đưa các nàng xong, vẫn còn kịp giờ trở về kéo thêm một chuyến nữa.

Đây coi như là thu nhập thêm, huống hồ ngày thường ai, cũng chẳng ai để kéo.

Cứ thế xong, Lục Đào An hỏi chuyện thợ mộc trong thôn, Đào Đại Ngưu , cha của Cẩu Đản ở cuối thôn chính là thợ mộc.

tìm thì mới việc làm, nhưng mấy năm nay mấy nhà làm đồ nội thất, nên cha Cẩu Đản đều ngoài tìm việc làm, tuy nhiên mấy ngày nay cha Cẩu Đản vẫn ở nhà.

Lục Đào An gật đầu, cho hết sẽ đến nhà thợ mộc hỏi, bảo Đào Xuân Hoa và các nàng hết về nhà chuẩn củi khô để nhóm lửa.

Xe bò chầm chậm lắc lư suốt dọc đường, đến căn nhà cuối cùng ở cuối thôn.

Nhảy xuống xe bò, liền thấy xung quanh căn nhà bày đủ loại gỗ, thứ là bán thành phẩm, thứ là thanh gỗ, còn nhiều bàn ghế làm xong.

Lục Đào An tiến lên xem xét kỹ lưỡng, phát hiện bất kể là bàn ghế đều làm cực kỳ chắc chắn, dùng cả đời cũng hỏng.

Đây đều là làm từ gỗ tự nhiên, ở kiếp của nàng thì hề phổ biến.

Lục Đào An càng càng thích, đợi khi nàng xây xong nhà mới, sẽ tìm cha Cẩu Đản làm.

Cha Cẩu Đản cũng họ Đào, vì trong nhà thứ ba, đều gọi là Đào lão tam.

Lúc , Đào lão tam đang loay hoay với chiếc ghế làm xong trong nhà.

Lục Đào An khách khí gọi một tiếng “Tam gia gia.”

Đào lão tam nhận Lục Đào An, là cháu gái của Đào lão đầu sống trong thôn.

Hắn vội vàng khách khí hỏi nàng cần gì.

Lục Đào An vẽ xong bản vẽ từ khi còn đường, nàng lấy đưa cho Đào lão tam, “Tam gia gia, giúp làm cái xửng hấp như thế , mỗi tầng hấp ước chừng hai tấc cao, hai thước rộng hai thước dài, mỗi xửng làm hai mươi tầng, tổng cộng làm hai cái ?”

Đào lão tam nhận lấy bản vẽ, xem xét kỹ lưỡng, đây là đầu tiên thấy kiểu .

“Có thể làm , nhưng nha đầu, xửng hấp của ngươi mỗi tầng quá thấp, dùng để hấp màn thầu e rằng đủ !”

Lục Đào An : “Tam gia gia, thì ngươi cứ làm giúp , nhưng dùng để làm màn thầu, mà dùng để làm thứ khác.”

Đào lão tam gật đầu, cho đồng ý.

“Cái như thế tổng cộng bao nhiêu tiền?”

Đào lão tam đáp: “Không nhiều tiền , một cái tính ngươi bốn mươi văn tiền, hai cái tám mươi. tiền ngươi cần vội đưa, đợi làm xong, ngươi đến xem, thấy thì hãy trả!”

Lục Đào An ngờ rẻ thế , nàng còn tưởng mấy trăm văn, vội vàng gật đầu .

“Vậy khi nào đến lấy? Vì cần dùng gấp, làm phiền Tam gia gia thể làm nhanh hơn một chút ?”

Đào lão tam đáp: “Ngươi yên tâm, chỉ chút đồ , ngày mai là thể làm xong cho ngươi!”

Lục Đào An vội vàng cảm ơn, thì đúng lúc, ngày mai nàng thể dùng .

Loading...