Rót mật vào lòng - Chương 8: Một trận mưa đêm

Cập nhật lúc: 2025-09-11 13:06:04
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Trăng khuya sắp tàn, sương xuống dày đặc. Tiếng gió rít qua khe cửa khiến Mộc Lân vương yên. Ly bàn nguội lạnh từ lâu, ông còn sức nghĩ đến nó.

 

- Vương gia!

 

Thuộc hạ chạy về báo tin. Mộc Lân vương khẩn trương bẩm. Tuy nhiên, nét mặt ông trở nên sa sầm. Ngoài trời, giông gió đột ngột nổi lên, chuẩn cơn mưa lớn nặng hạt.

 

Ầm! Ầm! Ầm!

 

Ánh chớp sáng rực như ban ngày, Trân Dao sụp xuống bàn. Mấy tờ giấy rơi vãi khắp nơi. Cô bịt hai tai . Cửa sổ bất ngờ bung , gió mạnh thổi khiến đèn lồng và nến tắt hết. Căn phòng tối om chỉ còn chớp sáng sấm sét.

 

Cố quờ quạng để đóng cửa sổ, Trân Dao mưa tạt ướt hết mặt mày.

 

Rầm!!!

 

Cánh cửa đập mạnh tay, Trân Dao nhăn mặt vì đau.

 

- Trời ạ!

 

Không còn cách nào khác, cô tiếp tục thử . Cánh tay gồng cứng để chống cơn gió lớn.

 

Rầm!!!

 

Đóng cửa thành công, Trân Dao mệt bở tai. Bộ y phục ướt sũng, lạnh lẽo.

 

Không thể tin là chính sửa bản thảo như thế!

 

Trân Dao hối hận vô cùng. Trong đầu cô, hình ảnh của Du Quân Ngọc hiện vô cùng ám ảnh.

 

- Làm bây giờ đây? Quân Ngọc... xin ...

 

Lúc , bên giường thứ gì đó lấp lánh. Trân Dao mò mẫm gần. Hóa là chiếc đồng hồ của cô.

 

- Mười một giờ ba mươi ? Nó còn ?

 

Cô kinh ngạc cầm đồng hồ lên. Đột nhiên, ánh sáng từ nó bùng phát mạnh mẽ. Trân Dao vội lấy tay che mắt, cảm giác sự dịch chuyển nào đó đang xảy . Phút chốc, ánh sáng biến mất, đấy là bóng tối của rừng rậm!

 

- Gì... gì nè...

 

Tay Trân Dao lạnh toát. Cô hoảng loạn bởi khung cảnh mặt.

 

- Đây là đây trời?

 

Chát!!!

 

Tiếng kim loại va khủng khiếp. Trân Dao sực tỉnh về phía . Một đám đánh loạn xạ. Đôi chân cô bất thình lình chạy xem.

 

- Du... Du Quân Ngọc?

 

Cô lắp bắp trong miệng. Khung cảnh quen thuộc tái hiện mắt. Dụ Phiên Ưng nhảy vọt lên cao, một tay cầm đao, tay co phía .

 

Quân Ngọc lui nhẹ bước chân, chuẩn đón kiếm. Trân Dao hai mắt thảng thốt, cô hét to lên:

 

- Quân Ngọc chạy mau!!!

 

Quá bất ngờ giọng , Quân Ngọc sang bên thì kiếm của Dụ Phiên Ưng c.h.é.m ngang vai . Hắn chau mày tung độc chiêu tay , một mũi tên tự động phóng . Trân Dao phản xạ nhanh tới nỗi ném ngay hòn đá trúng giữa trán . Mũi tên trượt mục tiêu, ghim chặt lên cây gần đó.

 

- Khốn kiếp!

 

Dụ Phiên Ưng tức giận vung kiếm c.h.é.m tới tấp. Quân Ngọc nắm thời cơ, thúc báng kiếm cổ họng khiến ngã xuống đất bất động.

 

- Trại chủ!!!

 

Đám thủ hạ vội vã lay gọi nhưng vẫn tỉnh. Bọn chúng lập tức ném hỏa mù, khói bụi bay tứ phía. Quân Ngọc cùng các thuộc hạ ho sặc sụa trong thứ khí vô cùng nồng nặc.

 

Quả nhiên chúng dùng cách tẩu thoát. Quân Ngọc đ.ấ.m mạnh xuống đất. Khi đó, Trân Dao vội chạy đến.

 

- Anh ?

 

Quân Ngọc bán tín bán nghi, ngơ ngác trông nàng con gái .

 

- Là nàng thật ?

 

- Ơ... - Trân Dao tiếp tục ấp úng.

 

- Nàng, nàng mặt ở đây?

 

Quân Ngọc chuyển từ trạng thái căng thẳng sang bối rối. Chàng quên rằng các thuộc hạ hãy còn bên cạnh.

 

- À, chuyện dài dòng lắm. Để từ từ kể nha!

 

Trân Dao biện hộ . Đột nhiên, thấy m.á.u từ vai Quân Ngọc đang thấm dần xuống ống tay, cô hốt hoảng bảo:

 

- Thôi chết, thương ! Kiếm đao vi khuẩn , nguy hiểm lắm!

 

- Vi... vi khuẩn là gì?

 

Quân Ngọc ngớ . Chàng chẳng gì nữa. Tuy nhiên, Trân Dao thừa hiểu chuyện do gây . Cô luyên thuyên, cứ thế kéo Quân Ngọc về.

 

- Đi mau! Huynh ở đây chi nữa?

 

- Ờ, ...

 

Các thuộc hạ mím môi. Họ cố chỗ khác. Ánh mắt Quân Ngọc hướng về họ thật đáng sợ. Lần đầu tiên, họ trông vẻ mặt của chủ nhân kì lạ như .

 

...

 

Nửa đêm nửa hôm về y quán thật đơn giản. Đường núi ngoằn ngoèo khó . Ra khỏi bìa rừng là một cánh đồng khá rộng. Đi một đoạn căn chòi nhỏ cũ kĩ, Quân Ngọc hiệu dừng .

 

Sương đêm lạnh buốt, Trân Dao thật sự quá buồn ngủ. Cô đồng hồ, hơn hai giờ sáng .

 

Đỡ nàng xuống ngựa, Quân Ngọc kéo Trân Dao trong. Các thuộc hạ vội gom cây cỏ quanh đó nhóm lửa. Chẳng mấy chốc gian ấm áp bao trùm tất cả.

 

Ống tay áo Quân Ngọc nhuốm cả màu máu. Trân Dao ngửi thấy mùi tanh nồng vô cùng, cô vội bảo:

 

- Để băng cho nhé! Máu chảy nhiều nguy hiểm lắm!

 

Quân Ngọc liền lắc đầu. Chàng Nhược Vũ sợ m.á.u nên trấn an cô:

 

- Ta , vết thương ngoài da mà! Nàng đừng lo quá!

 

Trân Dao thấy rõ từng giọt đang rỉ xuống cả đất. Cô bực kéo áo . Quân Ngọc suýt bất ngờ.

 

- Trời ơi, vết cắt sâu quá! Thế mà bảo !

 

Nói là làm, cô xé đại vạt áo băng vết thương . Tay tỉ mẩn từng chút một, cô để ý ánh mắt thiết tha, trìu mến mà hướng về . Nụ len lén khẽ điểm môi.

 

- Xong nè, đau thì nới chút nhé!

 

Trân Dao nghiêm túc . Đã lâu lắm tim Quân Ngọc đập nhanh như . Chàng bất giác nắm nhẹ bàn tay mềm mại .

 

- Sao nàng tìm đến đây ?

 

khó trả lời câu hỏi . Trân Dao vò đầu mãi để tìm lý do.

 

- Ta sẽ tin nhưng...

 

- Ta tin! Nàng sẽ tin, Nhược Vũ! - Quân Ngọc áp nhẹ bàn tay cô lên má . Trân Dao đành ngậm ngùi để yên .

 

Mình đang chuộc ! Mình đang chuộc !

 

Cô khao khát lôi nữ chính về với Quân Ngọc. Nói thế nào bây giờ, cô Nhược Vũ và cô thể đáp tình cảm của .

 

- Chuyện là... khi sấm chớp nổi lên, bất ngờ xuất hiện nơi ở!

 

Cách chuyện kì lạ của cô, Quân Ngọc mấy bận tâm nữa. Vẻ mặt vô cùng tin tưởng và cứ thế vòng tay ôm cô lòng.

 

- Ta xin , nàng vất vả !

 

Mấy thuộc hạ quanh đó từ sớm mặt ngoài. Người thì nhanh tay tự che mắt . Sự giả vờ vô tâm khiến Trân Dao ròng.

 

Mặc kệ bọn họ!

 

Cô tự nhủ thầm. Dù thế nào cũng thoát kiếp nạn nhưng đổi bản thảo, chẳng vấn đề gì nữa ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/rot-mat-vao-long/chuong-8-mot-tran-mua-dem.html.]

 

...

 

Nắng sáng tràn ngập sân vườn. Mấy nụ hoa tươi chập chờn hé mở. Cơn mưa đêm qua khiến chúng căng đầy sức sống giữa thế giới rộng lớn .

 

Chén thơm nức của Du phu nhân còn bốc nghi ngút. Bà mê đắm món quà mà Hàn tiểu thư tặng hôm nọ. Cứ đôi ba hôm, Hàn Ái Linh sai đến viếng. Lúc thăm hỏi, lúc biếu quà, Du phu nhân chỉ thích thú.

- Hyoka Hashi -

 

Vương phủ thứ gì chẳng , chỉ là cô con dâu xinh nào mà thôi. Du phu nhân ấp ủ hy vọng ngập tràn, bà định bụng hôm nay tiếp tục chuyện quan trọng với con trai.

 

- Quân Ngọc còn đến?

 

Cô hầu gái ở ngoài cửa về tới liền thưa rằng:

 

- Dạ phu nhân, công tử trong phủ ạ!

 

- Cái gì? - Du phu nhân đặt tách xuống, mặt mày cau lên.

 

- Mau tìm công tử về đây!

 

Du phu nhân bực tức quát tháo gia nhân. Lúc đó, nữ hầu cận . Bà cúi đầu :

 

- Dạ phu nhân, đêm qua công tử về nhưng sáng nay đến y quán !

 

- Người đến đó làm gì? - Du phu nhân gằn giọng.

 

- Công tử... thương ạ!

 

- Cái gì? - Du phu nhân bật dậy. Bà hốt hoảng bảo:

 

- Chuyện lớn giờ mới ?

 

- Dạ... vương gia cho bọn nô tì báo ạ!

 

Du phu nhân mặt đỏ bừng. Bà thêm gì mà thẳng đến thư phòng Mộc Lân vương. Tuy nhiên, cũng như con trai, ông ở đó. Du phu nhân giận tới nỗi mặt mày xám xịt, bà bảo gia nhân đưa tới ngay y quán.

 

Nắng sáng ấm áp cả cung đường, qua tấp nập. Y quán hôm nay kẻ đến khám bệnh cũng đông. Vừa thấy cỗ xe ngựa quen thuộc dừng cửa, mấy phụ tá lang y vội tiếp đón.

 

Du phu nhân mặt lạnh như tiền, dài dòng, chỉ ba chữ:

 

- Quân Ngọc ?

 

Phụ tá ấp úng bảo:

 

- Thưa phu nhân, công tử... ở đây ạ!

 

Cơn giận của Du phu nhân lên đến đỉnh điểm. Bà cố kiềm chế nó qua ánh mắt cao sang kiêu hãnh của .

 

- Công tử ?

 

- Dạ...

 

Mấy họ bối rối , Du phu nhân liền bảo:

 

- Không ?

 

- Dạ... ạ!

 

- Thế... công tử một ? - Du phu nhân hỏi ngay vấn đề chính. Nhóm phụ tá toát cả mồ hôi để trả lời.

 

- Ơ... ... ...

 

Du phu nhân bấu chặt vạt áo. Bà thôi hỏi nữa, lặng lẽ đầu xe ngựa. Nhóm phụ tá sợ hãi dáo dác theo. Tay chân bủn rủn nữ chủ nhân đáng sợ !

 

...

 

Hắt xì!!!

 

- Nàng lạnh ?

 

Quân Ngọc cởi ngay chiếc áo ngoài, khoác lên Trân Dao. Mới sáng sớm, cả hai bờ hồ phía tây phủ Uyên Châu.

 

- Khônh lạnh lắm nhưng mà... hình như ai đó nhắc tên thì ! - Cô hài hước bảo.

 

- Nàng đói ? Ta tìm thức ăn nhé! - Quân Ngọc nhẹ nhàng nhưng Trân Dao chối từ.

 

- Ta đói! Mà vai còn đau ?

 

Quân Ngọc thấy Trân Dao quan tâm nên khe khẽ . Trân Dao chau mày khó hiểu:

 

- Huynh gì thế? Mặt dính gì ?

 

Nhìn cô dáng vẻ hồn nhiên, Quân Ngọc lắc đầu thì thầm:

 

- Ta thật mà!

 

- Huynh chắc chứ? Tôi thấy nó sâu thế mà! Nó cần may !

 

Quân Ngọc chạm nhẹ vai . Chàng bình thản đáp:

 

- Lúc , một cây tên xuyên qua vai. Vết cắt là gì !

 

Trân Dao qua choáng váng. Thật sự cô chẳng nhớ rõ tình tiết đó. Có điều Quân Ngọc vốn là võ tướng nên chuyện đao kiếm vô tình ắt lẽ đương nhiên.

 

Nói thế nào, giống Di Nam y như tạc. Mình thấy đau lòng quá...

 

- Phải, đúng là tên nhưng là tên trong tên...

 

- Nhược Vũ? Nàng gì thế?

 

Trân Dao giật . Thì nàng nhớ chuyện Dụ Phiên Ưng. là ngay đường tơ kẽ tóc cứu nguy cho , nếu giờ Quân Ngọc ở y quán .

 

- Không !

 

Quân Ngọc mím môi, vẻ khó hiểu:

 

- Nàng thật lạ đấy!

 

- Thì từ đầu bảo mà! - Trân Dao vặn , Quân Ngọc bất giác bật . Đột nhiên tâm trạng nhẹ nhõm hẳn .

 

là ở bên nàng , lòng nặng nề nữa. ... thật sự khác xa lúc . Khi , Nhược Vũ theo .

 

- Huynh nghĩ gì ?

 

Đến lượt Trân Dao hỏi, Quân Ngọc ngây giây lát.

 

- Nàng cùng về vương phủ ?

 

Quân Ngọc mà lòng nặng trĩu. Dường như chẳng trông mong phép màu thể xảy . Câu chuyện đó tính phương nào để êm bề.

 

- Về nhà ? - Trân Dao ái ngại. Cô rõ Nhược Vũ từng gặp sóng gió vì của Quân Ngọc. Tuy chỉ là tả trong truyện nhưng thực hư thế nào tạng mặt mới .

 

Ánh mắt Quân Ngọc trở nên trầm lắng. Đột nhiên cơn gió mát lành thổi bay lọn tóc nam nhân, một nỗi buồn cứ len lỏi, thấm sâu tâm khảm.

 

- Cũng , nhưng mà... khi nào ở nhà nhé!

 

Trân Dao cố dò xét nét mặt . Ấy thế, mày Quân Ngọc dãn . Chàng vờ hỏi :

 

- Nàng chắc chứ?

 

- À thì... sẽ đến chơi thử! - Cô ngại ngùng đáp. là phóng lao thì theo lao. Dù gì trong đầu cô đang một phát hiện mới.

 

Quân Ngọc hiền lành dễ mến thế nhỉ?

 

Trân Dao quên việc đang chằm chằm . Cô điều đó khiến cách cả hai sát gần . Đến khi thở nam nhân, cô mới giật sững .

 

Không Di Nam! Làm ơn!

 

- Nhược Vũ! Nàng ?

 

Cô thở dài ngán ngẩm. Biết thế nào chứ, đành chịu thôi!

 

Từ phía xa xa, Trình Kiên tựa cây cạnh tuấn mã. Anh chờ đợi chủ nhân . Lúc , bồ câu đưa thư xuất hiện. Nói thế nào, sóng gió luôn thích tìm kiếm Du Quân Ngọc.

 

Ngày hôm đó, Du phu nhân đột nhiên ngã bệnh!

Loading...