Rót mật vào lòng - Chương 7: Là phúc hay hoạ?

Cập nhật lúc: 2025-09-03 13:50:22
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Trời hửng sáng, những đám mây ửng hồng lấp ló phía chân trời xa. Không khí se se lạnh. Đám cỏ chân còn ráo mấy giọt sương mai thì hàng tá tranh tìm vị trí .

 

Hôm nay, Mộc Lân vương tổ chức cuộc thi b.ắ.n cung ở Nam Phong quận. Mục đích là tìm xạ thủ tài ba và tạo tinh thần chiến đấu cho quân đội của .

 

Từ sáng sớm, Quân Ngọc mặt để kiểm tra đội hình. Công tác chuẩn làm .

 

- Chào Du công tử!

 

Quân Ngọc giọng quen thuộc liền đầu . Hóa là Liêu Vân Phong. Hắn vốn là con trai Hình bộ thượng thư Liêu Hưng Xá

 

- Chào Liêu ! Huynh cũng đến tham gia b.ắ.n cung ?

 

- Vâng, tại hạ tài sơ học thiển nhưng học hỏi thêm Du công tử!

 

Quân Ngọc gật đầu nhẹ. Chàng đưa tay mời Liêu công tử . Có khá nhiều thanh niên trong và ngoài thành tham gia. Con trai của các quan chức cũng góp mặt ít.

 

Trường b.ắ.n rộng rãi. Nó ở vùng ngoại ô Nam Phong quận. Tuy hội hè đình đám nhưng cũng khá náo nhiệt.

 

Sau khi tụ tập đông đủ, Mộc Lân vương tiến hành làm lễ đăng đàn. Một mặt cầu cho bách tính cuộc sống yên bình, mặc khác mong tìm nhân tài trong thiên hạ.

 

Mặt trời lên cao hơn, cuộc thi b.ắ.n cung chính thức bắt đầu. Các bia gỗ dựng sẵn với cách khác biệt. Lần lượt xạ thủ nối tiếp kéo cung. Những pha trúng hồng tâm và b.ắ.n trượt hết sức gay cấn.

 

Xung quanh trường b.ắ.n rừng rậm bao phủ. Mấy năm nay thổ phỉ hoành hành cướp bóc nhiều nơi. Phàm là bãi đất trống lộ cái đều mấy an .

 

- Đại nhân!

 

Một viên quan nhỏ khẽ thì thầm với bên cạnh.

 

- Con trai của Liêu Hưng Xá cũng tham gia. Ắt hẳn bệ hạ ý thăm dò Mộc Lân vương !

 

- Khẽ thôi! Năm nào cũng tổ chức b.ắ.n cung! Đây đầu!

 

Viên quan nhỏ cúi đầu nép sang bên. Khi , Liêu công tử bắt đầu bước lên sân. Hắn lượt nhắm trúng cả mười bia hồng tâm. Mọi kinh ngạc, dậy reo hò.

 

- Liêu công tử thật tài giỏi! Bổn vương xin bội phục!

 

Mộc Lân vương vòng tay thi lễ, Liêu công tử thoáng bối rối liền chắp tay khiêm nhường.

 

- Vãn bối còn quá non kém! Xin vương gia chỉ giáo thêm ạ!

 

Nhìn Liêu Vân Phong đỉnh đạc từ tốn, Mộc Lân vương thích thú trong lòng. Tuy nhiên, trông thấy vẻ mặt con trai lạnh lẽo vô cùng, Mộc Lân vương vẻ hoang mang.

 

- Du công tử! Nghe công tử là xạ thủ bách phát bách trúng. Không Vân Phong đủ tư cách để lĩnh giáo?

 

Mộc Lân vương bấm bụng Quân Ngọc trả lời. Ông cố giao tiếp bằng ánh mắt nhưng vốn chẳng bận lòng.

 

- Liêu công tử quá khen! Tại hạ chỉ múa rìu qua mắt thợ thôi!

 

Liêu Vân Phong cho là mà tiếp tục bảo:

 

- Lẽ nào công tử định che giấu tài năng ?

 

Quân Ngọc chẳng ngạc nhiên khi Liêu Vân Phong đưa tận tay cung tên cho . Biết là khó khướt từ nên nhận lấy. Mộc Lân vương thở dài, gì thêm.

 

Chàng cầm một lúc ba mũi tên, nháy mắt trúng ngay hồng tâm ba tấm bia. Đoàn tham dự sửng sốt hò hét. Quân Ngọc tiếp tục xộc tiễn, mười tấm bia ghim chặt tên của .

 

Liêu Vân Phong ngây một lúc. Hắn hình như tin lắm, đến khi Mộc Lân vương gọi mới sực tỉnh:

 

- Du công tử quả nhiên danh bất hư truyền! Tại hạ xin bái phục!

 

- Liêu ! Khiêm nhường ! - Quân Ngọc cúi đầu nhẹ. Chàng rõ ràng lờ trông thấy. Liêu Vân Phong càng thích thú, thỉnh giáo thêm. Bất ngờ, tiếng gió như xé mạnh gian, Quân Ngọc nhanh tay bắt trọn mũi tên về phía .

 

- Chuyện gì?

 

Mộc Lân vương hiệu tản . Các thuộc hạ đang ẩn nấp, giáo gươm tua tủa.

 

- Có kẻ đánh lén chúng !

 

Quân Ngọc dứt lời thì vô mũi tên từ phía cánh rừng mặt b.ắ.n như mưa. Trường b.ắ.n phút chốc đầy hỗn loạn. Đám nháo nhào chạy tháo .

 

- Quân Ngọc?

 

- Cha về phủ ! Chỗ để con lo liệu!

 

Chàng bảo thuộc hạ hộ tống Mộc Lân vương ngay. Quan viên trong phủ cũng hối hả chạy theo.

 

- Quân Ngọc! - Mộc Lân vương hãy còn do dự. Lúc , Quân Ngọc phẩy tay cho thuộc hạ mau chóng rời khỏi. Mộc Lân vương cố ngoái đầu .

 

- Công tử!

 

Trình Kiên tránh tên thúc giục. Quân Ngọc chau mày lệnh:

 

- Bắt sống chúng cho !

 

Toàn bộ binh lính theo hướng tên b.ắ.n mà dốc sức truy lùng. Khu rừng phía đầy tiếng kiếm đao chang chát.

 

- Rầm!!!

 

Những nhánh cây ngã đổ như cái bẫy dàn sẵn. Bọn ám sát bí ẩn ngụy trang khắp nơi. Quân Ngọc nheo mắt rừng rậm sâu thẳm. Thoắt cái, nhảy tót lên ngọn cây cao lớn gần đó.

 

Sẵn bộ cung trong tay, Quân Ngọc nắm hơn chục mũi tên. Tức thì, đám xạ thủ ngã bổ xuống đất. Hóa chúng trốn cây! Thuộc hạ của tranh thủ cơ hội bắt luôn một mẻ.

 

- Đừng để sót kẻ nào!

 

Chàng ném cung cho Trình Kiên bắt . Bất ngờ, bọn họ cắn lưỡi tự sát.

 

- Khốn kiếp!

 

Quân Ngọc giận dữ, xốc cổ tên còn chút sức:

 

- Nói! Là ai sai các ngươi làm?

 

- Là... là...

 

- Nói!!!

 

Hắn thều thào tàn gục chết. Quân Ngọc tối sầm mặt. Chàng đ.ấ.m mạnh xuống đất.

 

- Du công tử! Họ c.h.ế.t cả ư?

 

Quân Ngọc ngẩng đầu mặt:

 

- Liêu ? Huynh về phủ ?

 

Không ngờ Liêu Vân Phong nhiệt tình theo , Quân Ngọc thở hắt một tiếng, Liêu Vân Phong liền đáp:

 

- Ta mạo theo chân xem giúp gì. Giờ thì tính ?

 

Sự can thiệp bất ngờ của vị Liêu công tử khiến Quân Ngọc tỏ vẻ đắn đo. Chẳng vì tuân mệnh phụ mà theo dõi hành vi bên vương phủ ? Nói thế nào, việc bệ hạ đề phòng thần tử của là lẽ đương nhiên. Thôi đành...

 

- Liêu ! Đa tạ lòng nhưng hiện tại e nơi tiện ở lâu. Huynh cứ về phủ , đợi dịp chúng gặp !

 

Cách đuổi khéo của Quân Ngọc làm Liêu Vân Phong về là . Hắn vui vẻ cáo từ trong tiếc nuối.

 

Quân Ngọc chờ Vân Phong khuất dạng thì sai thuộc hạ khám xét t.h.i t.h.ể bọn xạ thủ. Nhất định để chút manh mối nào đó!

 

Tất cả tích cực kiểm tra nhưng phát hiện gì. Lúc , Quân Ngọc chợt thấy một vết đen cổ của kẻ c.h.ế.t cuối cùng, vội giở xem. Thì là một hình xăm.

 

- Đây... - Quân Ngọc chau mày, liền bảo:

 

- Mau kiểm tra cổ bọn chúng!

 

Quả nhiên, tất cả xạ thủ đều hình xăm cổ. Quân Ngọc thất thần trong giây lát.

- Hyoka Hashi -

 

- Công tử! Hình xăm ...

 

Trình Kiên điều khó hiểu. Quân Ngọc nắm chặt cánh cung. Chàng đột ngột dậy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/rot-mat-vao-long/chuong-7-la-phuc-hay-hoa.html.]

- Về phủ!

 

...

 

Mộc Lân vương yên. Ông qua nhiều vòng. Cuối cùng, tiếng Trình Kiên ngoài cửa thì vội vã bước :

 

- Thế nào ?

 

Nhìn Mộc Lân vương nôn nóng, Trình Kiên báo cáo , đành kể hết những gì thấy. Mộc Lân vương xong chỉ im lặng trong. Trình Kiên lóng ngóng bên ngoài. Lát , ông vọng :

 

- Mau tìm Quân Ngọc về đây!

 

- Dạ!

 

Trình Kiên hộc tốc rời . Vốn dĩ công tử cùng ba quân về vương phủ. Tuy nhiên, Quân Ngọc lệnh cho Trình Kiên thưa phụ . Chàng cùng mười tay kiếm thẳng xuống cánh rừng phía tây.

 

Ánh tà dương buông xuống. Thanh âm của rừng rậm sâu thẳm như tiếng rên rỉ của những linh hồn giữa mênh m.ô.n.g trời đất. Từng tia nắng yếu ớt dần tắt hẳn. Núi non trùng điệp, một cánh rừng hiu hắt giữa đại ngàn.

 

Lá khô ngựa giẫm đạp. Tiếng chim rúc rích khắp nơi. Nhóm ngựa cuối cùng tiến đến bãi đất trống giữa rừng.

 

- Ngươi đến nhanh hơn tưởng!

 

Quân Ngọc xuống ngựa. Chàng bình thản phía đối diện. Một toán mặt mày bặm trợn, đầy sát khí.

 

- Ngươi vẫn còn sống ngần năm ? - Quân Ngọc trầm giọng.

 

- Dụ Phiên Ưng dễ c.h.ế.t như ? Loại công tử quyền quý như ngươi, đến sương đêm còn cảm mạo. Kẻ hoang dã như thì sá gì!

 

Quân Ngọc nhiều. Chàng ném mũi tên xuống đất.

 

- Ngươi phát hiện nhanh thật đấy!

 

Dụ Phiên Ưng đắc chí. Quân Ngọc chạm nhẹ thanh kiếm. Chàng quá mệt mỏi khi nghĩ về mối ân oán xa xưa.

 

- Lý do ngươi trở là gì?

 

Dụ Phiên Ưng l.i.ế.m lưỡi kiếm một cách thô thiển. Hắn nhè răng :

 

- Ta cái mạng của ngươi!

 

Phải!

 

Điều nghĩ luôn như thế!

 

Kẻ thù của ngoài lũ giặc ngoại xâm thì còn vô giặc cỏ. Bao năm chinh chiến sa trường là bấy nhiêu chiến công hạng mã mà một đấng nam nhi lập nên.

 

- Nếu ngươi đợi giây phút thì giúp cho toại nguyện!

 

Quân Ngọc dứt lời, ánh kiếm lóe lên trong mắt kẻ thù. Luồng gió mạnh tốc qua, hai chiếc bóng vụt lên giữa lúc tối trời.

 

...

 

Đèn lồng đong đưa gió. Ánh sáng trầm ấm hơn đèn điện. Có điều, quen thuộc trong thế giới chuyện dễ dàng gì. Trân Dao bên cửa sổ xuống. Người lác đác qua .

 

Hôm nay lễ hội gì nên đường phố về đêm vắng hoe. Tí nữa thôi là chẳng thấy ai. Rồi tất cả ngủ.

 

Thật buồn chán và đơn điệu!

 

Điện thoại , chả liên lạc với ai. Tìm trò chuyện càng . Cô hầu gái vốn dĩ sợ sệt khi Trân Dao bày trò , trò nọ chơi. Nói thế nào, cô sợ Quân Ngọc một phép chứ.

 

Tối , giờ làm gì nhỉ? Đi ngủ ư?

 

Trân Dao thở dài ngán ngẩm. Cô liếc mắt sang mấy tờ giấy lúc sáng.

 

- Câu chuyện rối tinh rối mù, giờ làm thoát khỏi đây?

 

Cô ôm đầu chán nản nhưng đột nhiên thấy dáng quen quen đường.

 

- Trình... Trình Kiên kìa!

 

Trân Dao nhoài qua cửa sổ. Cô hồn nhiên gọi:

 

- Trình đại ca!!!

 

Vốn dĩ Trình Kiên vội vã. Tuy nhiên, khi tiếng Trân Dao vọng xuống, giật lên.

 

- Nhược Vũ cô nương?

 

Trình Kiên lúng túng, kịp nghĩ suy thì Trân Dao chạy vội xuống, mặt mày hớn hở:

 

- May quá! Tôi đang chán ngấy ! Huynh lên chơi ! Một chút thôi!

 

- Chơi ạ? - Mặt Trình Kiên lộ vẻ bối rối. Nhớ câu nam nữ thụ thụ bất . Giờ đang tối mà công tử chỉ giao phó trông chừng bảo vệ cô nương . Lên phòng chơi khác nào kêu công tử lấy mạng .

 

Nghĩ tới cảm giác lạnh hết sống lưng. Trình Kiên lắc đầu từ chối ngay:

 

- Tại hạ đang việc gấp nên ghé sang ! Mong cô nương lượng thứ!

 

Trình Kiên cúi đầu thoái lui thì Trân Dao liền bảo:

 

- Tối còn ? Hôm nay Quân Ngọc đến chơi nên chán quá!

 

- Công tử đuổi theo bọn sát thủ nguy hiểm mà! - Trình Kiên buột miệng nín lặng. Trân Dao sót chữ nào.

 

- Huynh Quân Ngọc đuổi theo ai?

 

Cô lộ vẻ hiếu kì, Trình Kiên lỡ miệng nên loay hoay gãi đầu gãi tai.

 

- À, chuyện là... công tử làm việc quan trọng nên đến thăm cô nương !

 

Thái độ của Trình Kiên khiến Trân Dao phập phồng lo nghĩ.

 

- Sát thủ gì chứ? Chỉ sửa vài chi tiết thôi mà... ơ... - Mặt Trân Dao bỗng sa sầm.

 

- Huynh sát thủ... là... Dụ Phiên Ưng?

 

Trình Kiên sững , mặt mày tái mét.

 

- Chuyện đó...

 

- Huynh chứ? Phải ?

 

Trình Kiên lấp lửng chẳng câu. Trân Dao bấm bụng, cô bảo :

 

- Nói là đúng !

 

- Chuyện đó... cô nương ? - Trình Kiên tỏ vẻ kinh ngạc.

 

- Tại sửa mà!

 

Trân Dao quan tâm Trình Kiên hiểu như thế nào. Cô ngay với :

 

- Quân Ngọc tìm Dụ Phiên Ưng thật ?

 

- Thuộc hạ...

 

- Trời ơi, chứ? - Trân Dao sắp mất kiên nhẫn.

 

Trình Kiên quanh co,   cúi đầu chào vội vàng chạy nhanh nhất thể.

 

- Nè! Sao thế?

 

Trân Dao lòng rối bời, cô chạy vội lên phòng. Đống giấy ngổn ngang khắp bàn, cô với tay lục lọi:

 

- Rốt cuộc chuyện đó ở phân cảnh nào ? Mình quên mất!

 

Cô ôm đầu phịch xuống. Bất giác, tay chạm mảnh giấy phác thảo.

 

- Ơ... như vầy là ?

Loading...