Thỉnh thoảng cô cũng kìm mà đáp .
“Phó Bắc Việt, bây giờ cái gì cũng thư thế.”
Thương Lạc Lạc nhịn ôm mặt.
Phó Bắc Việt thể thấy, sẽ gián đoạn.
“Chỉ là, Điềm Điềm hiếu động, con bé bây giờ nhiều ý tưởng kỳ quặc…”
Thương Lạc Lạc đến đây liền bay qua xem Điềm Điềm đang làm gì.
Cô bay qua, thấy Điềm Điềm đang nhét phong bì.
Điềm Điềm mặt mày sắp : “Mẹ ơi, đề lớp năm khó thật đấy.”
Sau đó, cô bé dùng vài tờ bài kiểm tra điểm cao kẹp một tờ bài kiểm tra trống.
Gấp gấp , nhét phong bì.
Thương Lạc Lạc nhịn lắc đầu.
“Phó Bắc Việt, đến xem ý tưởng mới của Điềm Điềm .”
Nếu cô nhớ lầm, tờ bài kiểm tra đó là bài tập mà Điềm Điềm nộp.
“Hồi đó cũng chỉ đem đốt bài kiểm tra điểm kém cần phụ ký tên thôi.”
“Điềm Điềm ngay cả ý tưởng cũng di truyền ?”
Thương Lạc Lạc khá tò mò Phó Bắc Việt sẽ xử lý thế nào khi phát hiện .
Ngày hôm là cuối tuần, Phó Bắc Việt đưa Điềm Điềm đến mộ.
Điềm Điềm lấy một xấp thư từ trong túi xách.
Mấy cái phong bì mỏng kẹp giữa một cái dày.
Thương Lạc Lạc khỏi cảm thán: “Thật sự rõ ràng đấy Điềm Điềm.”
Phó Bắc Việt Điềm Điềm thêm vài , nhẹ nhàng mở lời hỏi.
“Điềm Điềm cho nhiều thế ?”
Anh đưa tay nhận phong bì từ Điềm Điềm.
Điềm Điềm nắm chặt phong bì trong tay.
“Vâng, con nhớ .”
Điềm Điềm gật đầu cứng nhắc, giọng cũng khô khốc.
Phó Bắc Việt cố giành lấy bức thư, chỉ hỏi cô bé một cách bình thường.
“Bức thư dày, đựng gì bên trong thế? Bài kiểm tra ?”
Điềm Điềm kinh ngạc .
“Có cần ba ký tên ?”
Giọng điệu của Phó Bắc Việt mang theo ý .
“Sao con ba định .”
Thương Lạc Lạc gương mặt Điềm Điềm mà lẩm bẩm.
“Cái biểu cảm y hệt như hồi Phó Bắc Việt bắt quả tang.”
Có nên cảm thán gen di truyền mạnh mẽ ?
Phó Bắc Việt xoa đầu Điềm Điềm, dịu dàng.
“Mẹ con cũng từng làm như thế. con thi tệ, căng thẳng ?”
Điềm Điềm thành thật khai báo.
Phó Bắc Việt dở dở , bia mộ Thương Lạc Lạc, Điềm Điềm.
Anh bất lực thở dài : “Về nhà ba sẽ cùng con từ từ, chỗ nào ba sẽ dạy con.”
Cứ thế, gia đình họ sống những ngày như .
Nỗi lo của Điềm Điềm dần dần chuyển từ những bài toán làm thành học trường đại học nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ranh-gioi-chet/chuong-17.html.]
Từ việc chọn môn học nào thành thi chuyên ngành gì.
Thương Lạc Lạc còn phát hiện Điềm Điềm thích, là bạn cùng bàn của cô bé.
Hai đứa trẻ học hành giỏi giang, điểm thi cử cứ đuổi .
Dần dần chúng thường xuyên cùng làm bài tập, cùng trò chuyện, nghỉ lễ cũng gặp .
Phó Bắc Việt thường chỉ theo dõi họ qua , còn âm thầm tìm hiểu hết thông tin về gia đình bé.
Thương Lạc Lạc cảm thấy khá .
Đến ngày công bố điểm thi Đại học.
Thương Lạc Lạc ở bên Điềm Điềm, cô bé làm nhăn nhúm tờ giấy báo dự thi thấm đẫm mồ hôi.
Chuông cửa vang lên, Điềm Điềm nhanh chóng đầu .
“Ba, chắc là đến , con hẹn cùng tra điểm.”
Phó Bắc Việt dẫn bé nhà và mời .
“Cháu chào chú, cháu đến tìm bạn cùng tra điểm.”
Giọng bé nhỏ, nhưng che giấu sự run rẩy ở cuối câu.
Thương Lạc Lạc lững thững bay đến bên Phó Bắc Việt, quen thuộc trò chuyện những điều sẽ hồi đáp.
“Nhìn là đứa trẻ thích Điềm Điềm nhà .”
Phó Bắc Việt để hai đứa trẻ ở phòng khách một , bếp cắt hoa quả.
Khóe môi nở một nụ nhạt.
Phó Bắc Việt bưng đĩa hoa quả cắt xong đặt lên bàn , thìa bạc chạm thủy tinh, phát một tiếng "ting" thanh thúy.
Điềm Điềm ngước mắt lên, vành tai đỏ ửng như nhỏ máu, nhưng giọng trầm và kiên định.
“Ba, con học Đại học A.”
Bên cạnh tay cô bé đặt một tờ giấy nháp gấp vuông vắn, ở góc dòng chữ: “Tôi sẽ cùng em.”
Cậu bé Điềm Điềm một cái, ánh mắt co rụt như bỏng, vành tai đỏ rực như ánh hoàng hôn.
Thương Lạc Lạc bên cạnh Phó Bắc Việt, chợt nhớ rung động đầu đời năm cô 16 tuổi.
Phó Bắc Việt gật đầu với Điềm Điềm.
“Ba tôn trọng quyết định của con.”
Thương Lạc Lạc thấy khẽ, thư phòng, để gian riêng cho lũ trẻ.
Hai tờ đơn đăng ký nguyện vọng từ từ dịch gần .
Thương Lạc Lạc đưa tay xoa đầu Điềm Điềm, ngón tay xuyên qua những sợi tóc.
“Điềm Điềm của sẽ bỏ lỡ như , thật .”
Thương Lạc Lạc theo thư phòng, ở bên cạnh Phó Bắc Việt xem những bức thư cô để năm xưa.
“Lạc Lạc, Điềm Điềm cũng dũng cảm như em. Con bé sẽ hạnh phúc, ?”
Anh đưa tay chạm bức ảnh chụp chung khung ảnh bàn, trong ảnh là hai khuôn mặt trẻ tuổi.
Đó là ảnh Thương Lạc Lạc chụp cùng Phó Bắc Việt trong buổi lễ trưởng thành của cô.
Một trong ít những bức ảnh họ mặc lễ phục chụp chung.
“Phó Bắc Việt, nếp nhăn , còn cả tóc bạc nữa.”
Thương Lạc Lạc vòng tay hờ hững ôm cổ Phó Bắc Việt, ngón tay lướt qua những nếp nhăn nhỏ mặt .
“Lạc Lạc, bao nhiêu năm , vẫn mơ thấy em.”
“Tôi nhớ em lắm, yêu em bằng chính miệng , cầu hôn em nữa.”
Bây giờ đến những điều , mắt Phó Bắc Việt vẫn sẽ ướt.
“Lạc Lạc, đợi đến ngày đó, em đến đón nhé?”
Thương Lạc Lạc cọ cọ mái tóc bạc của Phó Bắc Việt.
“Tôi sẽ đến. vẫn hy vọng thể khỏe mạnh sống lâu.”