Khi ánh ban mai xuyên qua tấm rèm mỏng rọi phòng ngủ, cảm nhận đầu tiên của Diệp Trúc Khê là ấm truyền đến từ phía lưng. Cánh tay Cảnh Dĩ Chu nặng trịch đặt ngang eo, thở ấm áp lướt qua gáy cô. Cảm giác mật quen thuộc khiến cô tỉnh táo ngay lập tức, những ký ức hỗn loạn của đêm qua ùa về như thủy triều.
Cô nhẹ nhàng gạt tay , nhưng siết chặt hơn.
"Mấy giờ ?" Giọng Cảnh Dĩ Chu khàn đặc vì ngủ dậy, môi dán lên xương bả vai cô.
Diệp Trúc Khê mò lấy điện thoại đầu giường: "Bảy giờ hai mươi."
Cô dừng , "Sáng nay lịch khám bệnh đúng ?"
Người phía đột nhiên cứng đờ. Cảnh Dĩ Chu chống dậy, bóng bao phủ lấy cô: "Em còn nhớ lịch trực của ?"
Chết tiệt. Diệp Trúc Khê lật xuống giường, vớ lấy chiếc áo sơ mi sàn mặc : "Chỉ là kiến thức bình thường, sáng thứ Tư vẫn luôn lịch khám bệnh mà."
Cô về phía phòng tắm, cố tình phớt lờ ánh mắt nóng bỏng phía .
Nước nóng xả lên cơ thể, Diệp Trúc Khê cố gắng gột rửa những dấu vết của đêm qua. Người phụ nữ trong gương xương quai xanh và n.g.ự.c đầy vết hằn đỏ, bên hông còn dấu tay. Cô nhắm mắt , để mặc dòng nước xối lên mặt. Điều quá vô lý, họ mà lăn lên giường như thế, thậm chí còn hề chuyện đàng hoàng về việc chia tay nửa năm .
Khi cô quấn khăn tắm bước , phòng ngủ còn một bóng . Ga trải giường trải phẳng phiu, ngay cả quần áo vứt sàn đêm qua cũng thấy . LÔng Diệp Trúc Khê thắt , cô nhanh chóng về phía phòng khách…
Cảnh Dĩ Chu đang trong bếp để rán trứng, mặc chiếc áo phông dự phòng cô để ở phòng gym, chất vải bó sát làm nổi bật đường nét cơ bắp lưng . Trên bồn rửa đặt hai tách cà phê, hương thơm tràn ngập khắp gian.
"Anh mượn tạm quần áo." Anh mà đầu , "Trong tủ lạnh chỉ còn trứng và bánh mì nướng, ăn tạm nhé."
Diệp Trúc Khê sững tại chỗ. Cảnh tượng quá quen thuộc, dường như thời gian ngược về những ngày họ sống chung. Khi đó Cảnh Dĩ Chu tan ca đêm về, luôn làm một bữa sáng đơn giản cho cô, thường ngủ đến quên bữa.
"Tôi đói." Cuối cùng cô , về phía phòng đồ.
"Nói dối." Giọng Cảnh Dĩ Chu đuổi theo, "Dạ dày em còn dám uống cà phê khi bụng đói ?"
Diệp Trúc Khê đột ngột : "Chúng bây giờ là mối quan hệ gì? Anh tư cách gì mà quản ?"
Trứng rán trong chảo chống dính phát tiếng xèo xèo. Cảnh Dĩ Chu tắt bếp, đối mặt với cô: "Bạn tình?"
Anh nhướng mày, "Đây là quy tắc em đặt tối qua ?"
Diệp Trúc Khê nghẹn họng. là cô đề nghị duy trì quan hệ thể xác, nhưng từ miệng đặc biệt chói tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/quyen-luyen/chuong-3-mo-nhat.html.]
"Nếu là bạn tình," cô ngẩng cao cằm, "thì nên hỏi han thói quen ăn uống của ."
Cảnh Dĩ Chu bước về phía cô, mỗi bước chân đều mang theo cảm giác áp bách. Anh dừng cách cô một bước chân, đưa tay vén những sợi tóc ẩm ướt của cô tai: "Vậy bạn tình thể quan tâm một chút, vết bầm lưng em là ?"
Hô hấp Diệp Trúc Khê ngừng . Cô quên mất cú va chạm khi cánh cửa kính phòng họp đột nhiên mở hôm qua.
"Tai nạn công việc." Cô nghiêng đầu tránh né sự đụng chạm của .
Ngón tay Cảnh Dĩ Chu lơ lửng giữa trung, cuối cùng rụt về: "Vết bầm nhỏ, nhất nên chườm nóng."
Anh bếp, lấy một tuýp thuốc mỡ từ cặp tài liệu đặt lên bàn ăn: "Ngày bôi hai ."
Diệp Trúc Khê tuýp thuốc mỡ quen thuộc đó – là loại cô thường dùng đây. Anh mà vẫn còn nhớ.
"Cảm ơn." Cô một cách cứng nhắc, cầm thuốc mỡ về phía phòng ngủ, "Anh nên đến bệnh viện ."
Khi cô xong bộ đồ công sở bước , Cảnh Dĩ Chu dọn dẹp xong bếp, đang thắt cà vạt. Trong ánh bình minh, đường nét khuôn mặt rõ ràng, hàng mi đổ bóng hình quạt mắt. Diệp Trúc Khê thể thừa nhận, dù nửa năm trôi qua, đàn ông vẫn thể dễ dàng làm rối loạn nhịp tim cô.
"Anh rảnh ba giờ chiều." Cảnh Dĩ Chu đột nhiên , "Nếu em cần giúp bôi thuốc."
Diệp Trúc Khê suýt cà phê sặc: "Chúng rõ , chỉ lên giường, hẹn hò."
"Trước khi lên giường thì cũng gặp mặt chứ." Cảnh Dĩ Chu cài cúc tay áo, giọng điệu bình tĩnh như đang thảo luận về bệnh án, "Trừ khi em thích thẳng vấn đề?"
Tai Diệp Trúc Khê nóng bừng. Cô đặt tách cà phê xuống: "Tối nay cuộc hẹn xã giao."
"Ngày mai thì ?"
"Cảnh Dĩ Chu." Cô thẳng . "Chúng cần gặp mặt định kỳ. Khi nào nhu cầu thì liên lạc, ?"
Anh lặng lẽ cô một lúc, gật đầu: "Tùy em."
Anh cầm áo khoác vest về phía cửa, dừng . "À, mối nối ống nước bồn rửa của em lỏng, xử lý tạm , nhưng nhất nên gọi thợ điện nước đến xem."
Tiếng cửa đóng nhẹ, nhưng khơi lên sóng lòng trÔng Diệp Trúc Khê. Cô thả xuống ghế sofa, chằm chằm tuýp thuốc mỡ. Mọi thứ đều rối tung cả – cô vốn định dùng quan hệ xác thịt để vạch rõ ranh giới, nhưng phát hiện điều chỉ càng làm ranh giới thêm mờ nhạt.
========================================