4.
“Trời mù dày đặc thế , Tiểu Lưu, còn chạy lung tung ngoài ? May mà chặn ngay lối , chứ thì nguy hiểm lắm đấy.”
Bà gần như dí sát mặt mới nhận , lập tức kéo chỉ vài bước cửa.
Đi bộ nửa tiếng đồng hồ, vẫn loanh quanh ngay cửa tòa nhà?
Sợ hãi và khó hiểu khiến cứng đờ, chẳng làm gì, chỉ để mặc bà đưa trở về nhà.
Khóa chặt cửa sổ, lặng lẽ ngoài. Hoàng hôn buông xuống, sương mù ẩn trong bóng tối, trông như thứ đều yên .
nhớ đến chuyện rời khỏi cửa toà nhà, trong lòng bất chợt nổi lên một ý nghĩ:
Có lẽ, bên trong làn sương mù đang ẩn chứa một loại sức mạnh thần bí như lời nguyền. Nó ngăn cản bỏ trốn, giam hãm trong căn nhà .
Nếu thật sự là như , thì mạo hiểm bước ngoài giữa đêm mù sương lẽ còn đáng sợ hơn mối nguy đang ẩn nấp ngay bên cạnh .
Tôi liếc căn nhà trống trải, thầm tính toán.
Giờ thằng bé đang ở nhà chị Hồng, tạm thời gặp nguy hiểm. Điều cần làm là giữ cảnh giác, qua một đêm, sáng mai nghĩ cách rời .
Còn chị Hồng...
Tôi nắm chặt con d.a.o gọt hoa quả bàn , bước chậm về phía phòng ngủ, khẽ thở dài.
Tôi khuyên mà chị , thì cũng đành chịu thôi.
lúc , tiếng gõ cửa bỗng vang lên.
Âm thanh nhẹ bẫng, như lông vũ lướt qua da, để cơn rùng khó kiểm soát.
Tôi nín thở, lấy hết can đảm qua lỗ mắt mèo.
Là hai vợ chồng phòng 102, thằng bé . Vì giờ quan hệ cũng khá nên mở cửa cho họ .
Chị Trương – vợ mặt tái mét, nhà đưa bàn tay lạnh toát nắm chặt lấy cánh tay , lắp bắp :
“Có g.i.ế.c , g.i.ế.c Chu Lệ , tiếp theo sẽ đến lượt .”
Câu là ý gì?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/quy-nhi-tro-ve/chuong-4.html.]
Tôi đầu về phía chồng chị – Vương, dùng ánh mắt dò hỏi. Anh Vương đưa hai ngón tay day sống mũi, hối hận :
“Cũng tại nhiều chuyện, lỡ miệng với nhà vài lời , dọa cô sợ hãi mất hồn.”
“Giờ gì cô cũng sợ, nghĩ quan hệ giữa hai nên nhờ cô dỗ dành vài câu, may bình tĩnh .”
Nghe khi còn trẻ, chị Trương từng chịu cú sốc tinh thần, để vấn đề tâm lý nhẹ.
tính chị vốn hiền, hồi gãy xương chị còn đến nhà chăm sóc một thời gian. Nhờ mà chúng quen .
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy thể đang run rẩy của chị Trương, dùng nhiệt độ cơ thể xua lạnh như băng từ chị, nhịn trách Vương:
“Anh rốt cuộc gì mà dọa chị đến mức ?”
Anh Vương đỡ gọng kính, khẽ thở dài:
“Thực cũng hẳn là suy đoán vô căn cứ. Dù , cửa nhà Chu Lệ và cửa nhà đều phát hiện cái .”
Anh chìa tay .
Trong lòng bàn tay là hai mảnh giấy gói kẹo, nhăn nhúm đầy nếp gấp. Một cái màu xanh lá, một cái màu đỏ, còn vẽ hoa quả, đúng là giấy gói kẹo.
Kỳ lạ, cảm giác như từng thấy ở .
Anh Vương tiếp tục giải thích:
“Đây là giấy kẹo từ mười năm , tra , loại kẹo ngừng sản xuất từ lâu. Không thể nào là mấy đứa trẻ quanh đây ăn xong vứt bừa.”
“Trừ phi...”
“Trừ phi nó là lời tuyên ngôn g.i.ế.c ?” – mất kiên nhẫn chen ngang.
Quả thực phục cái đầu tưởng tượng của mấy ông tiểu thuyết, cái gì cũng thể liên hệ đến chuyện kinh dị .
Huống hồ theo những gì , nếu thật sự gặp nạn thì đối tượng là nhà chị Hồng, chứ vợ chồng họ.
chuyện thấy tiếng lòng thằng bé thì thể . Tôi chỉ còn cách trách Vương đừng suy nghĩ lung tung, dỗ dành chị Trương đừng tin mấy lời vớ vẩn.
Khó khăn lắm mới dỗ yên chị .
Khi tiễn hai đến cửa, chị Trương – lúc gần như bình thường trở bỗng nhiên bấu chặt khung cửa, đầu một câu rợn :
“Từ 101 đến 104, chẳng ai thoát , tất cả đều chết.”