Khi đợi Dục Thành ở bên ngoài phòng siêu âm B, bất ngờ chạm mặt Tiêu Dật.
Tôi thấy . Tiêu Dật một ở góc, lông mày nhíu, ánh mắt vô hồn.
Sau khi thầm rủa một tiếng xui xẻo, , chuẩn bỏ . lúc đó, Tiêu Dật ngẩng đầu lên, ánh của chạm đúng .
"Mộ Nam!" Anh đột nhiên dậy, vẻ mặt thoáng qua một chút hoảng loạn: "Em ở đây làm gì?"
"Bệnh viện là do nhà mở ? Tôi thể đến ?" Tôi lạnh lùng .
Tiêu Dật im lặng hai giây khôi phục vẻ lạnh lùng vốn với tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
"Trong tháng , em làm loạn đủ ?"
Tôi nhíu mày: "Làm loạn? Ai đang làm loạn?"
Anh với vẻ vui: "Em chặn . Khi đến nhà tìm em thì cũng luôn là em ở đó. Nam Nam, giở tính trẻ con thì cũng giới hạn, nếu em cứ tiếp tục làm loạn như , lẽ chuyện của chúng ... sẽ thật sự kết thúc."
Tôi bật : "Tiêu Dật, chẳng chuyện của chúng kết thúc từ sớm ? Hay để nhắc nhớ: một tháng , chúng chia tay ."
Tiêu Dật chằm chằm một lúc vì mà giọng điệu của đột nhiên dịu : "Nam Nam, nghĩ : , cũng , để ý đến cảm nhận của em. Thực đến nhà em cũng là vì xin . Văn Uyển đang kiểm tra ở trong đó, Nam Nam, bây giờ, mệt."
Lúc , sắc mặt của chút phức tạp, mệt mỏi, yếu ớt, dường như đượm chút hoang mang.
Linlin
Tim rung lên.
Bây giờ, Tiêu Dật đổi cách xưng hô thành "Văn Uyển", lẽ nào bọn họ ...
"Giang Văn Uyển bệnh gì?" Tôi nhíu mày, hỏi.
Đôi mắt của Tiêu Dật lóe lên, vẻ mặt của bỗng chốc chút tự nhiên: "Cảm cúm.”
"Nam Nam."
Phía , Dục Thành gọi tên . Anh về phía , ánh mắt nặng nề.
Tôi vội vàng hỏi : "Kết quả thế nào ?"
Sắc mặt dịu một chút: "Không , bình thường cả."
"Anh là ai?" Tiêu Dật Dục Thành với ánh mắt dò xét.
Dục Thành liếc một cái với gương mặt chút biểu cảm nào, hờ hững : "Tôi ư? Vị hôn phu của em ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/quay-lai-yeu-anh/chuong-7.html.]
"Không thể nào." Tiêu Dật nhíu chặt mày, nhanh chóng hiểu : "Nam Nam, em đang giận và Văn Uyển nên cố ý đưa một đàn ông đến để chọc tức , đúng ?"
Tôi tức đến mức bật , dứt khoát đưa tay nắm lấy tay của Dục Thành, lớn tiếng : "Anh là vị hôn phu của , chúng sẽ nhanh chóng kết hôn. Lời của chính là lời của , hiểu , Tiêu Dật?"
Tiêu Dật tay bằng đôi mắt u ám. Giọng của cũng kiềm nén sự tức giận: "Vậy là em phản bội ?"
Tông giọng của đột nhiên cao lên, những xung quanh đều đầu sang đây.
Tôi khịt mũi: "Tiêu Dật, nhắc với một nữa: chúng chia tay từ một tháng . Bây giờ, dù hôn khác ngay mặt thì cũng bất kỳ tư cách gì để chỉ trích ! Còn về việc phản bội... rốt cuộc là ai phản bội ai , Tiêu Dật?"
Tôi chằm chằm bằng ánh mắt châm biếm và lạnh lùng. Anh đến mức con ngươi co , để lộ chút chột và thất thố như giẫm đuôi.
Tôi lạnh lùng khẩy. Quả nhiên là lên giường với . Lòng chợt dâng lên một cảm giác chán ghét, thêm một câu nào với nữa và ngẩng đầu đàn ông bên cạnh : "Dục Thành, chúng thôi!"
Dục Thành bỗng chốc như tỉnh từ trong cơn ngẩn ngơ, dịu giọng đáp: "Được, chúng nào."
Tôi nắm tay Dục Thành, thẳng đến thang máy. Lòng bàn tay của lớn, ấm áp, mang cho cảm giác bao bọc một cách dịu dàng. Sau khi tận mắt chứng kiến sự bắt đầu của mối quan hệ lén lút giữa Tiêu Dật và Giang Văn Uyển, giờ phút , cực kỳ khao khát khẳng định, bảo vệ, yêu chiều. Tôi buông tay, Dục Thành cũng buông tay. Dường như một loại sức mạnh khiến cho khi bên cạnh sẽ tự động nảy sinh cảm giác dựa dẫm, như thể thứ đời đều thể giải quyết, đều trong tầm kiểm soát.
Lòng dần trở nên thư thái, bình yên.
Trong lúc đợi thang máy, tiếng tám chuyện của hai nhân viên vệ sinh truyền đến từ góc rẽ.
"Cái nãy chuyện lớn tiếng ở phòng siêu âm B , cô cái cô gái mà đưa đến giữa đêm hôm qua bệnh gì ?"
"Biết chứ, vỡ nang hoàng thể. Cô nghĩ cặp vợ chồng trẻ làm chuyện đó thế nào mà dữ dội thế ."
"Họ vợ chồng."
“Con giáp thứ 13 ? Trông cô gái vẻ lớn tuổi hơn mà."
“ thế! Em thấy đàn ông đó còn gọi cô là chị dâu!”
“Chậc…”
Cửa thang máy mở , chúng bước .
Dục Thành im lặng trong giây lát, lòng bàn tay siết chặt: “Em… chứ?”
“Em .”
Anh rõ về quá khứ giữa và Tiêu Dật như lòng bàn tay. Rõ ràng là Tiêu Dật phản bội , hơn nữa còn phản bội bằng một cách cực kỳ gây sốc đến mức khiến buồn nôn.
Tôi khẽ thở dài: “Vẫn chút ghê tởm, nếu nơi nào đó giúp con thanh lọc thể và tâm hồn thì quá.”
Dục Thành cúi mắt đột nhiên : “Thật thì một nơi như thế.”