Vừa dứt lời, tay luồn lên , lướt qua làn da mịn màng của cô. Ngón tay chạm ngực, men theo lớp vải nhẹ nhàng ấn lên chiếc khóa áo lót lưng.
“Ưm... đừng mà...”
Vành tai Trầm Nguyệt đỏ rực. Chiếc khóa lưng nhanh chóng mở . Lòng bàn tay Hoắc Thành nắm lấy bầu n.g.ự.c mềm mại, yết hầu khẽ chuyển động. Ngón tay xoay tròn đỉnh nhũ hoa mềm mại, lúc lúc .
Trầm Nguyệt khẽ thở dốc: “Vào phòng ... đừng ở đây...”
“Được thôi,” Hoắc Thành gian xảo, “Chút nữa sẽ .”
Bàn tay lớn của Hoắc Thành tách hai chân Trầm Nguyệt , một tay luồn váy, chậm rãi trượt lên dọc theo mặt trong đùi. Đầu ngón tay lướt nhẹ qua một nơi nào đó. Giây tiếp theo, cô run lên, eo đột ngột rụt phía .
“...Hoắc Thành.” Giọng cô đổi hẳn, thẹn giận bất lực: “Em bảo đừng ở đây mà...”
Nếu làm ở đây, cô ăn cơm sẽ nhớ đến cảnh tượng mất.
Người đàn ông vội vã kéo cô sát lòng hơn, môi cọ xát dái tai cô. Ngón tay vuốt ve trung tâm ẩm ướt của cô. Lớp vải mỏng ướt đẫm, dính chặt nhụy hoa.
“Chỗ của Nguyệt Nguyệt...” Môi lướt qua vành tai cô đang đỏ bừng, “Sao ướt như thế ?”
Đầu ngón tay Hoắc Thành xoay tròn giữa hai chân cô, như đang khuấy động một ngọn lửa nhỏ, nóng bỏng đến mức cô run rẩy. Trầm Nguyệt cắn môi chịu phát tiếng, nhưng vai cô ngừng run.
“Chỗ ngứa... đúng ?” Hoắc Thành khẽ, ngón tay cái nhẹ nhàng miết qua nơi nhạy cảm nhất, như cố ý khiêu khích.
“Im ...” Giọng cô khản đặc, tay bám chặt vai , thở hỗn loạn.
“Anh cũng ,” tiến lên hôn lấy khóe môi cô, nhẹ nhàng l.i.ế.m ẩm hàng mi cô, “Cơ thể em sẽ .”
Ngón tay Hoắc Thành thật sự , chỉ vẽ vòng tròn ở mép. Ngón tay lớp chai mỏng rõ ràng, mang theo sự tinh quái rõ vẫn cố tình làm, nhưng lực nhẹ đến mức như đang gãi ngứa.
“A... đừng mà...” Trầm Nguyệt nghiến răng, hốc mắt đỏ hoe, nhưng eo vô thức dựa phía .
“Thế nào cơ?” Hoắc Thành hành động nhỏ của cô, nhếch môi: “Em rõ , mới em thế nào.”
Cô ngại đến mức vành tai nóng bừng, nhưng cơ thể thành thật run rẩy. Trầm Nguyệt giơ tay định đẩy thì giữ . Tay trực tiếp kéo quần lót cô xuống, đầu ngón tay dò nơi ẩm ướt nhầy nhụa của cô.
Trầm Nguyệt nhịn phát tiếng rên khàn khàn trong cổ họng. Toàn ngứa ngáy như kim châm nhẹ, eo mềm nhũn, dịch mật giữa hai chân trào như nước.
“Hoắc Thành...” Cô cắn môi, ánh mắt long lanh, giọng run rẩy thành tiếng: “Anh ...”
Anh mổ nhẹ lên môi Trầm Nguyệt, cố tình hỏi ngược : “Cái gì cơ?”
“...Vào .” Cô cắn môi, mi mắt run rẩy dám , “Nhanh lên...”
“Em đấy nhé, nuốt lời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/qua-doi-diu-dang/chuong-31-vua-di-vua-lam-h.html.]
Cô dứt lời, giây tiếp theo bế bổng lên. Hai chân Trầm Nguyệt theo bản năng quấn quanh eo . “Anh... làm gì ...”
Cả cô treo lơ lửng , giọng run rẩy.
Hoắc Thành trả lời, chỉ nâng tay ôm lấy m.ô.n.g cô, vững vàng giữ lấy trọng lượng của cô, nhấc chân về phía phòng khách.
“Vào... phòng chứ...” Giọng Trầm Nguyệt run rẩy, tiếng rên đứt quãng: “Anh ...”
Hoắc Thành hôn cằm cô: “Anh bảo bây giờ.”
Anh cử động bên trong cô. Bước chân vững chãi, nhưng cú thúc mỗi lúc một sâu hơn. Trầm Nguyệt thể thoát , chân mềm nhũn, chỉ thể gục n.g.ự.c . Tiếng thở dốc nũng nịu dán tai , càng lúc càng ướt át mềm mại.
“Ưm, ưm a... đừng mà...” Cô ngại đến mức sắp , nhưng cơ thể thành thật co rút . Mỗi khi Hoắc Thành bước một bước, vật cứng chứa trong hoa huyệt tiến sâu thêm một phân, từng chút từng chút đ.â.m tận cùng lớp thịt non mềm nhất.
Mắt càng thêm sâu thẳm, nâng tay ôm sát gáy cô: “Rõ ràng chỉ cần cắm một cái là em hút chặt lấy ...”
Cô cắn môi , ánh lệ chớp động, nhưng thể kiểm soát sự run rẩy. Cả cô làm đến mức chân thể móc chặt eo, eo cũng mềm nhũn. Hoắc Thành một tay đỡ lưng cô, tay ôm chặt m.ô.n.g cô. Anh cố tình chậm, rõ ràng rằng mỗi bước chân cô sẽ thúc một , nhưng ung dung như đang dạo.
Trầm Nguyệt kích thích đến mức bật tiếng nức nở: “Thả xuống ....”
Hoắc Thành cúi , ghé sát tai cô thì thầm: “Đợi chút nữa, sắp tới .”
Hoắc Thành ôm cô, bước chân nhanh. Vật cứng nóng bỏng của vẫn vùi sâu trong cơ thể cô. Mỗi bước chân, vật cứng đó cố tình từ từ rút khỏi chỗ sâu, thắt lưng thúc mạnh , va chạm đến mức cô gần như tan chảy.
“A... ưm ừ...” Trầm Nguyệt nhịn thở dốc thành tiếng. Giọng cô nhỏ đứt quãng, cả khuôn mặt đỏ bừng, ngón tay bấu chặt vai .
“Chậm ... a, ... Rát, rát quá...” Giọng cô mềm nhũn, âm cuối như thúc cho tan , thể rõ ý.
“Hít...” Hoắc Thành cúi đầu cô một cái, mắt sâu thẳm như màn đêm. Bàn tay nâng lên, đẩy m.ô.n.g cô lên cao, thắt lưng dùng sức thúc mạnh hơn.
“Em xem, như thế sâu hơn ?”
Cô sắp , nhưng thể phản bác. Cửa huyệt mềm nhũn, vách thịt run rẩy co rút, ướt chặt, kẹp chặt đến mức da đầu Hoắc Thành tê dại, xương cụt cũng râm ran.
“Nguyệt Nguyệt...”
“Không, đợi ... Ưm a!”
Chưa hết câu, Hoắc Thành nâng cô lên đặt xuống. Đầu khấc to lớn thúc mạnh hoa tâm nhạy cảm của cô. Đồng tử Trầm Nguyệt run lên, cả ngửa , thốt lên một tiếng rên cao vút──
Khi cao trào ập đến, Trầm Nguyệt bám chặt lấy . Mật huyệt co thắt mạnh mẽ, siết chặt lấy. Dịch ẩm ướt nóng hổi tràn , làm ướt bộ vật cứng của Hoắc Thành, thậm chí còn văng sàn nhà.
“Ngoan lắm,” Hoắc Thành khàn, hôn lên trán cô, “Lúc cao trào trông em thật .”
Trầm Nguyệt nên lời, cả mềm nhũn n.g.ự.c , thở hỗn loạn chịu nổi. Hai chân cô run rẩy, gần như thể bám chặt nữa.
Hoắc Thành thuận thế xoay , đến bên cửa sổ sát đất, kéo cô lưng với , cả áp sát mặt kính. Anh cắn vai cô từ phía một nữa chôn .