Quá đỗi dịu dàng - Chương 30: Khẩu xà tâm phật ---

Cập nhật lúc: 2025-10-31 08:49:22
Lượt xem: 459

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Toàn Trầm Nguyệt cứng đờ, ngay cả cổ cũng nóng như lửa đốt. Khi kịp phản ứng thì cô ôm lòng, lưng áp sát lồng n.g.ự.c nóng bỏng của .

“Hoắc Thành...” Cô nghiến răng, giọng run run, “Không ăn xong sẽ ?”

Người đàn ông gì, chỉ ôm cô chặt hơn. Hơi thở phả tai cô, đầu lưỡi l.i.ế.m nhẹ lên vành tai cô. Trầm Nguyệt rùng , cả giật nảy như điện giật, nhưng dùng một tay khóa eo cô, tay nắm chặt cổ tay cho cô chạy thoát.

“Anh thế , em nhẫn tâm bỏ mặc ?”

Giọng nhỏ đến cực điểm, nhưng ngữ khí chứa đầy ý đồ xa, mê hoặc lòng .

Trầm Nguyệt giãy , chỉ đành đỏ mặt đầu lườm : “Vậy tự làm , đừng kéo theo.”

Hoắc Thành khẽ, dường như cô chọc cho bật . Anh xoay Trầm Nguyệt , vùi hõm cổ cô, môi dán sát da cô, chậm rãi cọ xát xuống .

“Tự làm thì thôi,” giọng mang chút trêu đùa, “ em... thì nó hoạt động.”

Mặt Trầm Nguyệt nóng bừng, gần như bốc . Cô nghiến răng: “Anh đúng là đồ biến thái!”

“Có lẽ ,” Hoắc Thành bổ sung, “ chỉ làm thế với em thôi.”

Nghe chẳng khác gì lời thoại của mấy tên tra nam, nhưng Trầm Nguyệt nhanh chóng còn tâm trí để nghĩ nữa. Môi men theo cổ cô, từ từ xuống. Hơi nóng ở chỗ xương quai xanh lõm xuống như châm lửa đốt. Cô run lên bần bật, hàng mi dài khẽ rung động.

Dường như hài lòng với phản ứng của cô, khẽ một tiếng, giọng dán da cô, rung lên khiến ngứa ngáy.

“Hôn đây là em run rẩy ,” chạm nhẹ nơi đó, “Có đặc biệt nhạy cảm ?”

“Anh, bớt ...” Trầm Nguyệt cắn môi, cố gắng để giọng run rẩy.

cô càng như , càng đà lấn tới. Hoắc Thành dường như cố ý trêu chọc, ngón tay cái chậm rãi lướt qua lớp da mềm mại bên trong cổ tay cô, xoa xoa thành từng vòng, nhanh chậm.

Trầm Nguyệt thở dốc, mặt đỏ bừng như quả đào chín, thẹn giận trừng mắt : “Anh thôi ...”

Hoắc Thành ngước mắt cô, khóe mắt cong, đồng tử tối sầm như nhuốm mực.

“Chưa xong,” đáy mắt lộ vẻ hứng thú, “Trừ khi em cần .”

Trầm Nguyệt câu làm nghẹn , mi mắt run rẩy, môi mấp máy nhưng nên lời.

Hoắc Thành chằm chằm mắt cô hai giây, đột nhiên từ từ ghé sát , đôi môi mỏng gần như chạm môi cô.

Cả khuôn mặt Trầm Nguyệt nóng ran, theo bản năng đầu , nhưng nhẹ nhàng nắm lấy cằm, ép cô thẳng.

“Nói , sẽ .”

“...Đi .”

Hoắc Thành cô một lát, vẻ như thật sự buông tay.

Tim cô đột nhiên thắt , theo bản năng vươn tay túm lấy góc áo . Giây tiếp theo, Trầm Nguyệt cũng sững sờ.

Anh bật khẽ, tiếng chậm rãi và tinh quái, trán nhẹ nhàng chạm trán cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/qua-doi-diu-dang/chuong-30-khau-xa-tam-phat.html.]

“Khẩu xà tâm phật.”

Vừa dứt lời, Hoắc Thành hôn lên, mang theo sự thăm dò, nhưng là sự dịu dàng quen thuộc như trải qua nhiều .

Anh như dỗ dành một con thú nhỏ, cắn mút thở của cô từng chút một, trêu chọc đến mức cô mê man, ngay cả đầu ngón tay cũng cuộn .

Tim Trầm Nguyệt đập nhanh như nổ tung. Bàn tay ban đầu đặt n.g.ự.c từ lúc nào vòng lên cổ .

Cô còn hồn nụ hôn đó, dễ dàng bế bổng lên.

“Anh làm gì ...” Trầm Nguyệt kinh ngạc thốt lên khe khẽ, tay nắm chặt lấy vai .

Hoắc Thành gì, đặt cô vững vàng lên mép bàn ăn, hai tay vòng quanh hai bên cô.

“Để em cho thoải mái,” giọng cực kỳ nghiêm chỉnh, nhưng ánh trong mắt thể che giấu.

Trầm Nguyệt thẹn giận trừng mắt , vươn tay chống lên n.g.ự.c định nhảy xuống bàn. Kết quả là cô cử động, ôm ngang eo cô, giọng cực kỳ nhỏ: “Đừng động, động nữa sợ kiềm chế .”

Trầm Nguyệt khẽ nheo mắt , hai má ửng lên màu hồng đậm quyến rũ: “Hoắc Thành ... đừng quá đáng.”

“Anh làm em khó chịu ?” Giọng dịu dàng, đầu ngón tay chạm đầu gối cô, chậm rãi lướt xuống: “Hay là... em chỉ đang ngại?”

Chân cô run lên, cả gần như mềm nhũn trong vòng tay .

“...Anh bớt đà lấn tới .”

Trầm Nguyệt nghiêng ngả mép bàn. Cô cứ nghĩ cuối cùng cũng cao hơn một chút, nhưng Hoắc Thành dường như chẳng thèm để ý đến cách đó. Anh chỉ ngẩng đầu lên, nụ hôn rơi xuống xương quai xanh của cô.

Không nhẹ nhàng, mà mang theo chút áp bức, chút cố chấp, mút mát từng chút một, như khắc dấu.

“Anh, đừng—” Cô thở dốc vươn tay đẩy, nhưng sức để đẩy .

Hoắc Thành một tay khóa eo cô, tay chậm rãi trượt lên dọc theo mặt ngoài đùi cô, như thể đang quan sát kỹ lưỡng từng phản ứng run rẩy của cô.

“Đừng cái gì?” Anh khẽ, giọng khàn khàn nóng bỏng, “Anh còn làm gì cả, sợ đến ?”

Trầm Nguyệt đầu : “Tôi sợ .”

Hoắc Thành cong khóe môi, đột nhiên l.i.ế.m nhẹ tai cô. Trầm Nguyệt trong lòng lập tức như dòng điện xẹt qua, đôi môi đỏ mọng nhịn phát một tiếng rên khẽ.

“Thế mà còn bảo sợ?” Giọng như đang dỗ dành mèo, mềm mại từ tốn, nhưng cố ý nhấn nhá ở cuối câu, khiến vành tai cô tê dại.

thẹn giận, hốc mắt đỏ hoe, đột nhiên nhào tới cắn vai .

Lực mạnh, nhưng cắn sâu.

Hoắc Thành như trêu chọc, hề nhúc nhích, ngược còn bật thành tiếng.

“Làm thế là em nguôi giận ?”

Ngữ khí quá đỗi dịu dàng. Khóe môi tinh quái dán cằm cô, hôn dọc theo cổ cô lên , như thể đang đánh dấu con mồi thuộc về .

“Cắn xong ?” Môi dán dái tai cô, bàn tay lớn an phận luồn áo hoodie của cô, xoa nắn vùng eo cô. “Vậy tiếp tục nhé?”

Loading...