Phúc Bảo Có Không Gian: Xuyên Năm Đói Kém, Thịt Cá Đầy Kho - Chương 92
Cập nhật lúc: 2025-11-27 02:45:17
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhan Đại Xương trừng mắt Nhan Phúc Minh:
“Thân thể làm ?
Thân thể lắm, đừng trấn , cho dù là huyện thành một ngày cũng thể chạy chạy về một lượt.”
Lý Vĩnh Quý thấy thể Nhan Đại Xương hai năm nay quả thật , bốn năm dặm đường sẽ vấn đề gì, vội vàng :
“Phúc Minh, con mau chở hàng , dù hôm nay chúng cũng việc gì, chậm một chút cũng .”
Nhan Phúc Minh dặn dò thêm một phen, mới yên tâm mà đ.á.n.h xe lừa rời .
Nhan Đại Xương thấy đại nhi t.ử lo lắng cho như , trong lòng cũng ấm áp, nhưng miệng y lẩm bẩm:
“Một đại trượng phu mà lẩm cẩm cái gì cũng quản, là lão t.ử là lão t.ử nữa.”
Lý Vĩnh Quý về phía , :
“Đại Xương ca, Phúc Minh nhà là lo cho đấy, một đứa con hiếu thuận như nên vui mới .”
“Ta nó hiếu thuận, nhưng nó cứ quản tới quản lui làm thấy như một phế nhân .”
Lý Vĩnh Quý trừng mắt Nhan Đại Xương:
“Đại Xương ca, phúc khí của bây giờ lớn lắm đấy. Người xem trong nhà một đàn cháu lớn như , bệnh của lão Nhị nhà khỏi , cưới thêm một cô vợ nữa, cả nhà hòa thuận êm ấm, cứ chờ mà hưởng phúc .
À mà Đại Xương ca, Phú Lượng nhà định tìm một cô vợ như thế nào?
Nhà nương vợ của một cô cháu gái họ xa hình như cũng khá , giúp cho Phú Lượng nhà ?”
Nhan Đại Xương ngớ một chút lắc đầu:
“Ta thấy thôi , đừng làm lỡ dở .
Tối qua nương nó tìm vợ cho nó, nó nghĩ cũng nghĩ mà từ chối, là mới khỏi bệnh, vạn nhất một ngày tái phát bệnh, sẽ làm liên lụy đến cô gái nhỏ đó ?
Nó đợi một chút, đợi mấy năm nữa thể định hãy tìm.
Ai! Mấu chốt là nó còn dẫn theo một đứa con lớn như , nhà ai cô gái nhỏ sẽ tìm nó chứ.
Ta thấy tìm một hòa ly con còn tạm chấp nhận , chứ cô gái nhỏ thì thôi , nó xứng với .”
Lý Vĩnh Quý còn thêm, nhưng cuối cùng nghĩ thôi. Y thì đại diện cho nhà gái.
Con gái mà quá vồn vã chuyện hôn sự thì .
Đoàn , mấy dặm đường cũng chẳng mấy chốc hết.
Tư thục ngay cổng trấn, Nhan Đại Xương và Lý Vĩnh Quý hỏi thăm vị trí từ lâu, nên hỏi tìm thấy.
Hôm nay cũng là ngày hưu mộc của tư thục trấn, Lý Vĩnh Quý ở cổng gọi cửa, mở cửa là một nam nhân nho nhã, trông ba mươi tuổi:
“Các vị tìm ai?”
“Chúng là thôn Đào Nguyên cách đây năm dặm, gửi các đứa trẻ đến học, chắc hẳn ngài chính là Lưu phu tử?”
Lưu phu t.ử ngước mắt về phía Lý Vĩnh Quý và Nhan Đại Xương. Sáu đứa trẻ lớn thì mười hai mười ba tuổi, nhỏ thì năm sáu tuổi.
Đứa nào đứa nấy ánh mắt thanh minh, tuy một hai đứa trông nhút nhát, nhưng chúng trốn tránh lén lút, mà thẳng tắp đàng hoàng ở đó.
Thấy ánh mắt Lưu phu t.ử tới, tất cả đều do Nhan Thanh Văn dẫn đầu, cung kính chào Lưu phu tử:
“Học sinh Nhan Thanh Văn…”
“Nhan Thanh Vũ…”
“Lý Tông Hiền…”
“Nhan Thanh Thao…”
“Nhan Thanh Lược…”
“Nhan Thanh Kỳ…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/phuc-bao-co-khong-gian-xuyen-nam-doi-kem-thit-ca-day-kho-impb/chuong-92.html.]
“Bái kiến phu tử!”
Mới gặp mặt sơ qua, Lưu phu t.ử thấy khá hài lòng, y với đoàn Nhan Đại Xương:
“Mời .”
Lưu phu t.ử trực tiếp dẫn đến thư phòng của . Trong thư phòng chỉ bàn ghế đơn giản, nhưng một giá sách lớn, giá sách bày đầy sách vở.
Một phu nhân mang đến lui xuống.
“Hai vị lão bá tiên uống chút . Các vị đến đây hẳn cũng hỏi thăm, học đường của thì thông qua khảo hạch mới , thông qua khảo hạch sẽ nhận.”
“Biết, , việc đều theo phu tử.” Lý Vĩnh Quý và Nhan Đại Xương đồng thời gật đầu.
Lưu phu t.ử khảo hạch mặt Lý Vĩnh Quý và Nhan Đại Xương, mà gọi mấy đứa trẻ ngoài, thẳng đến một học đường trống gần nhất.
Nửa canh giờ , Lưu phu t.ử mới với vẻ mặt vui mừng :
“Hai vị lão bá, mấy đứa trẻ đều , nhận chúng, ngày mai là thể đến học.”
Mấy hàn huyên một phen, nộp bạc xong liền rời khỏi tư thục, trực tiếp dạo phố.
Chuyện chính hôm nay cần làm tất, khó khăn lắm mới đến trấn một , dù mua mua đồ thì cũng dạo một vòng.
Đoàn Nhan Đại Xương khỏi tư thục, đúng lúc Tôn Thúy Lan đang thu dọn hàng về nhà thấy.
Tôn Thúy Lan là một thực tế, khi chuyển đến trấn, nàng thuê cửa hàng để kinh doanh lớn, mà bán bánh bao và màn thầu ở ven đường cổng trấn.
Tuy việc kinh doanh mấy , nhưng mỗi ngày ít nhiều cũng kiếm chút đỉnh, mấy tháng vợ chồng nàng cũng coi như vững ở trấn.
Mấy ngày Lưu lão thái đặc biệt đến trấn, dỗ dành lừa gạt dẫn Lưu Thuận Bảo về thôn.
Lưu lão thái mấy tháng gặp cháu trai lớn của , nàng thấy cháu trai đều còn thiết với nàng nữa, nàng dứt khoát trực tiếp đưa Lưu Thuận Bảo về thôn.
Tôn Thúy Lan thấy Nhan Đại Xương và Lý Vĩnh Quý dẫn theo một đám trẻ con từ tư thục Lưu gia , trong lòng chút khó chịu.
Nàng vốn là một thông minh, gia đình họ Nhan định đưa lũ trẻ đến Lưu gia tư thục học.
Hơn nữa, một đưa tới năm đứa, học phí ở Lưu gia tư thục còn cao hơn nhiều so với làng bên cạnh.
Việc nhà họ Nhan thể cùng lúc đưa năm đứa học, chứng tỏ mấy tháng nay họ kiếm bạc .
Nghĩ cũng đúng, mỗi ngày bán nhiều đậu phụ như mà kiếm bạc ?
Nàng bán bữa sáng ở đầu trấn, ngày nào cũng thấy của Tôn gia tửu quán đến nhà họ Nhan lấy đậu phụ, mỗi lấy đều là cả một xe lớn.
Giờ thì cả trấn đều đến Tôn gia mua đậu phụ, ngay cả nàng ăn đậu phụ cũng đến Tôn gia mua.
Việc kinh doanh đậu phụ quả thực , bỗng nhiên Tôn Thúy Lan chợt nảy một ý, nàng vội vàng gọi Lưu Mãn Chí đang bận rộn bên cạnh ,
“Đương gia, qua đây một lát.”
Lưu Mãn Chí đặt đồ đang cầm xuống, tới,
“Nương tử, chuyện gì ? Bên còn làm xong mà.”
Tôn Thúy Lan kéo Lưu Mãn Chí xuống ghế bên cạnh,
“Đâu gì quan trọng , lát nữa làm cũng muộn.
Đương gia, xem việc kinh doanh đậu phụ của nhà họ Nhan như , chúng cũng bán đậu phụ thì ?”
Lưu Mãn Chí nhíu mày lắc đầu,
“Việc kinh doanh đậu phụ của nhà họ Nhan tuy , nhưng chúng cách làm. Chẳng lẽ đến nhà họ Nhan trộm công thức ?
Ta thấy chút khó khăn, nương nhà họ Nhan nuôi một con ch.ó đen lớn hung dữ lắm, nếu với tính khí của nương thì sớm lẻn hậu viện nhà mà trộm công thức .”
Tôn Thúy Lan khinh bỉ liếc Lưu Mãn Chí một cái,
“Trộm trộm trộm, cứ như nương , chỉ trộm?
Ta cho , trộm cắp là danh tiếng gì, Thuận Bảo nhà chúng còn học làm quan, và nương đừng làm mấy chuyện trộm gà trộm ch.ó mà ảnh hưởng đến danh tiếng của con ..”