Trong khi Tần Phương đang thì bà tiến gần Cố Văn Châu. Vừa kỹ, bà mới nhận mặt Cố Văn Châu tái nhợt, trán còn lấm tấm mồ hôi lạnh.
Không ai hiểu con bằng . Mặc dù con trai bà cãi với bà vì chuyện con dâu, nhưng thấy con trai như , Tần Phương vẫn đau lòng kêu lên:
“Văn Châu, con làm thế?”
Bà theo bản năng kéo tay Cố Văn Châu, thấy vết m.á.u đỏ tươi ống tay áo .
“Máu? Con thương ở ? Mau để xem! Con ? Sao thương?”
Cố Văn Châu đương nhiên thương, chỉ là bóp cổ Nguyễn Vi quá mạnh, làm cổ cô trầy da, nên m.á.u mới dính ống tay áo . những chuyện tuyệt đối thể với Tần Phương.
“Con , chỉ trầy da một chút thôi,” Cố Văn Châu thở dài bất lực, thoát khỏi tay Tần Phương lưng định lên lầu.
Anh Nguyễn Miên đến, nhưng hai hiện tại thể với điều gì. Đặc biệt là khi nhớ cuộc gọi vui vẻ đó, càng mở lời...
Đáng tiếc, Nguyễn Miên làm thể để toại nguyện? Cô ở nhà tận hưởng bồn tắm bong bóng ngủ dưỡng nhan buổi tối, chạy đến đây đợi lâu như , chẳng là để chặn đường Cố Văn Châu ?
Tất nhiên... vì vết thương của .
“Cố Văn Châu, chẳng lẽ gì với ?”
Thân hình Nguyễn Miên vẻ mảnh mai, nhưng dáng cực kỳ quyến rũ. Cô chỉ mặc một chiếc váy bình thường, nghiêng dựa lan can cầu thang ngay mặt Cố Văn Châu. Đôi chân dài thẳng tắp và trắng nõn lộ ngoài, đủ khiến thể kìm lòng.
Đặc biệt là Cố Văn Châu, thỏa mãn, rõ ràng cơ thể nhỏ nhắn của phụ nữ mềm mại đến mức nào khi ôm trong lòng.
Cố Văn Châu trấn tĩnh , bực bội : “Cô đến đây làm gì?”
Thấy vợ chồng son ở cạnh , Tần Phương liền khôn ngoan rời .
Hành động đúng ý Nguyễn Miên. Tần Phương bao che cho con trai, lỡ cô và Cố Văn Châu lời qua tiếng , bà xen can thiệp, thành hỏng việc.
“Tôi làm gì, chẳng lẽ Cố Thất thiếu gia đây ?”
Nguyễn Miên từng bước tiến gần , đôi mắt xinh trừng thẳng .
Cố Văn Châu đ.á.n.h giá cô từ xuống một lượt, đột nhiên nhếch lên nụ xa.
“Nhìn cô bây giờ cứ như đang thiếu thốn tình dục. Sao nào? Đêm hôm cô nếm mùi vị của , giờ tìm ôn chuyện cũ ?”
Nhắc đến chuyện , Nguyễn Miên càng bực bội. Sau một đêm hoan lạc, gã coi như chuyện gì, còn cô thương đến mức bệnh viện xin thuốc!
“Đồ cầm thú, còn dám nhắc đến!”
Nguyễn Miên giận đến mức mặt mày tái mét, giơ tay định tát thẳng mặt , nhưng ngờ, phản ứng của đối phương còn nhanh hơn, lực tay còn lớn hơn. Anh nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô.
“Sao? Đây là màn dạo đầu để cô quyến rũ ?”
“Đầu tiên dùng bạo lực tìm chút kích thích, để lát nữa sẽ càng thêm sảng khoái ?”
“...”
Nguyễn Miên câm nín. Cô hiểu rõ, trong đầu Cố Văn Châu bây giờ là những suy nghĩ đen tối, cô tuyệt đối thể dắt mũi!
Rút cổ tay , Nguyễn Miên nhẫn nhịn nữa, trực tiếp lớn tiếng chất vấn:
“Cố Văn Châu, chỉ hỏi một .” Cô hít một sâu, ngước mắt đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Cố Văn Châu, “Nguyễn Vi giấu ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/phu-nhan-muon-ly-hon-co-thieu-phat-dien-roi-nguyen-mien-va-co-van-chau/chuong-77-ban-tinh-chi-de-qua-dem.html.]
Ánh mắt Cố Văn Châu dần trở nên u ám.
“Phải.”
Khác với khi chuyện qua điện thoại, thẳng mắt cô, thể dối, thậm chí thể che đậy.
Nguyễn Miên hề , chỉ một từ đơn giản làm dấy lên sóng gió trong lòng cô. Gia đình Nguyễn Vi đối xử với cô như thế nào, Cố Văn Châu rõ mồn một hôm đó, thể nào .
Vậy mà vẫn cố chấp bảo vệ Nguyễn Vi trong tình huống rõ chuyện. Nguyên nhân là gì, còn cần rõ nữa ?
Mắt Nguyễn Miên thoáng ẩm ướt, nhưng khi ánh mắt cô chạm Cố Văn Châu, cô nhanh chóng che giấu nỗi buồn rầu, đồng thời dập tắt tia ảo tưởng cuối cùng về trong lòng.
Lúc , cô thực sự hỏi : Cố Văn Châu, Nguyễn Vi quan trọng với đến thế ? Vậy còn ? Tôi chỉ là bạn tình qua đêm ?
cô thể.
Niềm kiêu hãnh của công chúa nhỏ Phong gia tan vỡ hết khi cô buộc Cố Văn Châu cưới , giờ đây... thể thứ hai!
Nguyễn Miên hít sâu một , vẻ mặt lạnh lùng vô cùng, ánh mắt đầy băng giá.
“Giao Nguyễn Vi đây, sẽ ngay lập tức!”
Những gì Nguyễn Vi làm với cô là thể tha thứ. Cô thể quan tâm Cố Văn Châu , nhưng Nguyễn Vi, cô cô c.h.ế.t!
“Không thể.”
Cố Văn Châu ngước mắt đồng hồ, thản nhiên . Nếu Nguyễn Miên hỏi chuyện nửa giờ , lẽ còn hy vọng.
hiện tại, Nguyễn Vi lên máy bay Miến Điện, thể giao nữa. Hơn nữa, căn bản giao Nguyễn Vi cho Nguyễn Miên. Một như Nguyễn Vi, ngay cả còn chạm , thể để cô làm bẩn tay Nguyễn Miên?
Đẩy cô tới Miến Điện tự sinh tự diệt là kết cục nhất cho cô .
“Tại thể?”
Nguyễn Miên hề sự thật, cô chất vấn dồn dập, khí thế hừng hực: “Vì cô là miếng thịt trong tim , nên sợ cô rơi tay sẽ kết cục ? Vậy còn ?”
Cô chỉ tay vị trí trái tim : “Anh , chính phụ nữ yêu bỏ t.h.u.ố.c ở hộp đêm Lệ Nhân ? Ở một nơi hỗn tạp như , cô làm thế mục đích gì, cần rõ chứ? Nếu đêm đó là , sự trong sạch của đ.á.n.h rơi tay một tên lưu manh vô danh nào đó ! Bây giờ tìm Nguyễn Vi để đòi công bằng sai ?”
“Cùng là phụ nữ, tại cô làm chuyện thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, còn , rõ ràng làm gì cả, rõ ràng chỉ đến quán bar uống rượu nhảy múa, nhưng tổn thương thì nhẫn nhịn? Chỉ vì lưng Nguyễn Vi bảo vệ ?”
Nguyễn Miên càng càng giận, gương mặt xinh vì cơn thịnh nộ mà ửng hồng. Trong lúc xúc động, cô thể kiềm chế, vung tay tát thẳng Cố Văn Châu. Trong lúc kịp đề phòng, cú tát giáng xuống vô cùng mạnh mẽ!
Cô hận Cố Văn Châu! Hận cặp ch.ó má c.h.ế.t ngay lập tức!
Bên cầu thang, tiếng tát giòn tan vang vọng khắp phòng khách. Trên mặt Cố Văn Châu xuất hiện một vết hằn đỏ ửng rõ rệt.
Lửa giận bùng lên ngay lập tức, nắm chặt lấy cánh tay tát của Nguyễn Miên, xách cô lên như xách một con gà con.
Chỉ thấy tiếng "rầm", cửa phòng đóng .
Nguyễn Miên quăng mạnh lên giường.
Trong căn phòng lớn, Nguyễn Miên xoa cánh tay va đau, đối diện với đôi mắt đỏ ngầu của Cố Văn Châu, cô buông lời trào phúng chút kiêng dè:
“Sao? Cô nhân tình nhỏ của thỏa mãn , nên chạy đến chỗ vụng trộm ?”
Nguyễn Miên cố tình những lời đầy mờ ám. Trạng thái của hai lúc thể dùng từ căng thẳng tột độ để hình dung, làm gì chút khí mờ ám nào?
Cô cố tình như , chính là để làm nhục ! Cố Văn Châu càng tức giận, cô càng thấy vui, thậm chí còn vỗ tay reo hò!