Phu nhân muốn ly hôn, Cố thiếu phát điên rồi! Nguyễn Miên và Cố Văn Châu - Chương 136: Bỏ cha giữ con
Cập nhật lúc: 2025-11-27 17:15:52
Lượt xem: 38
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Cảm giác đặt sai tình cảm khó chịu, trái tim Cố Văn Châu cũng làm bằng thịt, đối diện với vẻ mặt tối sầm của Nguyễn Miên, thể kiểm soát cảm xúc của nữa.
"Tôi đuổi hết đàn ông bên cạnh cô ư?"
Thần sắc nghiêm nghị, đôi mắt lửa giận hun cho đỏ ngầu.
"Nguyễn Miên, cô chạy ngoài xem mắt với đàn ông khác trong khi quan hệ hôn nhân vẫn còn tiếp diễn. Tôi ngoài ăn cơm với khách hàng, phát hiện đội một chiếc nón xanh to lớn thế , chẳng lẽ đến hỏi rõ tình hình là quá đáng?"
Toàn bộ "đạn pháo" trong lòng Nguyễn Miên lập tức tắt ngúm.
Những lời ... quả thật quá đáng.
cô cảm thấy ấm ức một cách vô cớ.
Cậu cả chỉ gọi điện thông báo cho cô Đàm Hãn Vũ thể hiện ở công ty, đóng góp ít, để thu phục nhân tâm, cô nên thường xuyên liên lạc duy trì tình cảm với .
Đây chẳng là... sách lược cân bằng của một làm sếp ? Liên quan gì đến Cố Văn Châu?
Ai ngờ , cả cả lẫn Đàm Hãn Vũ đều bữa ăn hôm nay là một buổi xem mắt, chỉ cô, nữ chính, là gì?
Đáng tiếc, lời buộc tội của Cố Văn Châu, cô thể bất cứ lời phản bác nào.
Nói gì đây? Nói tất cả là do cả sắp xếp, giải thích rằng cô hề mục đích bữa ăn là xem mắt?
Cô và Cố Văn Châu sắp ly hôn , giải thích những điều cần thiết ?
Nguyễn Miên chỉ thể giữ im lặng.
sự im lặng thời điểm trong mắt Cố Văn Châu trở thành sự thừa nhận.
Trên bàn ăn, món bít tết đôi lãng mạn mà Nguyễn Miên và Đàm Hãn Vũ gọi vẫn tỏa hương thơm ngào ngạt, các món ăn khác cũng lượt dọn lên. Màu sắc, hương vị đều hấp dẫn, âm thầm kích thích vị giác.
Nguyễn Miên ăn, nhưng miệng cô thể mở .
Có những thứ dù trông ngon miệng đến mấy, cô cũng chẳng thể hứng thú đưa miệng.
Cô , món ăn vấn đề, mà là tâm trạng cô quá tệ, còn chút hứng thú nào với ẩm thực nữa.
Dù thế nào nữa, việc ngoài xem mắt trong khi quan hệ hôn nhân vẫn còn tiếp diễn, đúng là cô làm điều đúng. Ngay cả khi chỉ còn cách thời hạn ly hôn nguội một ngày, cô cầm tờ giấy ly hôn tượng trưng cho tự do, cô cũng nên làm chuyện .
Cảm giác tội dâng lên như thủy triều, Nguyễn Miên chỉ thấy lòng như đặt một lò xo, cứ nhảy nhót lung tung, chẳng đặt .
Cô... tìm ai đó để tâm sự.
Nhớ đến Hứa Nhược Nhã, lâu liên lạc, Nguyễn Miên liền gọi điện thoại.
Hứa Nhược Nhã kết thúc một cảnh quan trọng, thấy điện thoại của Nguyễn Miên gọi đến thì mừng quýnh cả .
"Công chúa nhỏ của tớ ơi, cuối cùng cũng nhớ đến tớ !"
"Làm gì , tớ quên ai thì quên chứ quên ."
Nguyễn Miên giả vờ tự nhiên , trực tiếp mục đích của , "Cậu bận ? Ra ngoài làm vài ly ?"
"Không bận, bận, ? Tớ đến ngay đây!"
Hứa Nhược Nhã vốn tính cách ham chơi, cuộc sống phim ở trường mỗi ngày thật sự quá cực khổ, cô đang tìm cơ hội trốn ngoài thư giãn. Nguyễn Miên lúc tự đưa đến cửa, quả thực là ơn trời ban!
Quán bar Hoàng gia Croatia.
Nguyễn Miên rủ Hứa Nhược Nhã ngoài để tâm sự, nên cô trực tiếp đặt một phòng riêng môi trường thanh lịch và yên tĩnh.
Khi Hứa Nhược Nhã đến, thấy ly nước cam đặt bàn trong phòng riêng, cô kinh ngạc mở to mắt,
"Miên Miên, đừng với tớ là hẹn tớ đến quán bar, chỉ để uống nước cam đấy nhé?"
Đây còn là công chúa nhỏ của Phong gia ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/phu-nhan-muon-ly-hon-co-thieu-phat-dien-roi-nguyen-mien-va-co-van-chau/chuong-136-bo-cha-giu-con.html.]
Cái phong thái phóng khoáng, tự do đó ?
Cái đường cong quyến rũ, gợi cảm ?
Nhìn Nguyễn Miên đang mặc bộ đồ công sở cứng nhắc mặt, Hứa Nhược Nhã thật sự dám tin.
Cô khoác tay Nguyễn Miên, áp mặt cánh tay cô bạn một cách suồng sã.
"Nói , chuyện gì khiến đổi lớn đến ?"
"Có tên khốn Cố Văn Châu gây chuyện gì nữa ?"
Trong ấn tượng của cô, Nguyễn Miên đến quán bar mà uống rượu, chắc chắn là chuyện gì đó lớn, lớn đến mức cô thể tưởng tượng nổi!
"Con cái tính ?"
Nếu chuyện cô m.a.n.g t.h.a.i con của tính, thì quả thật gây rắc rối .
"Cậu gì?"
Hứa Nhược Nhã giật dậy như điện giật, đôi mắt mở to như đèn lồng, chằm chằm cái bụng vẫn nhô lên của Nguyễn Miên.
"Cậu sắp ly hôn với Cố Văn Châu ? Sao con nữa?"
Chẳng lẽ hai định làm lành?
Trời ơi, nãy cô còn mắng Cố Văn Châu là tên khốn, liệu Miên Miên giận ?
"Cậu đấy, ông ngoại tớ bệnh..."
Nhắc đến chuyện , Nguyễn Miên cũng bất lực.
Ông ngoại bệnh, còn sống bao lâu, cô là cháu gái duy nhất, điều cô thể làm là thực hiện tâm nguyện của ông, sinh đời .
Còn về Cố Văn Châu, dù hai cũng vẫn là vợ chồng, cô sinh con với , đứa bé cũng đến mức liệt hạng rõ cha là ai. Hơn nữa, cô ý ích kỷ, cũng sinh một đứa con cho đàn ông yêu.
" cũng thể sinh con với !"
Hứa Nhược Nhã vì lý do gia đình nên thấu chuyện về phương diện .
"Cậu , con cái là sợi dây kết nối của . Cố Văn Châu hiện tại đối xử với tệ như , càng đừng đến khi lớn tuổi, nhan sắc phai tàn. Chẳng lẽ đến lúc đó, sống khổ sở, kìm nén suốt đời với Cố Văn Châu vì đứa con ?"
Cô và Nguyễn Miên mối quan hệ nhất, làm thể trơ mắt cô bạn nhất của nhảy hố lửa chứ?
"Sẽ ."
Hiểu sự lo lắng của Hứa Nhược Nhã, Nguyễn Miên vội vàng trấn an, "Ly hôn vẫn ly hôn, sinh con thôi mà, Phong gia nuôi nổi, cần gì vì con mà ủy khuất bản ?"
"Cũng đúng."
Hứa Nhược Nhã bình tĩnh , lý trí về, nhưng ánh mắt vẫn đầy lo lắng, "Thế nhưng cuộc sống của một bà đơn cũng dễ dàng ."
"Thì ? Ông ngoại còn nhiều thời gian nữa, điều tớ thể làm, chính là làm cho ông vui vẻ nhất thể trong những ngày cuối đời."
Không thể phủ nhận, Nguyễn Miên thuyết phục Hứa Nhược Nhã.
"Ừ ừ, nhưng cũng đừng lo. Tuy rằng bố đứa bé đáng tin, nhưng bà nuôi đúng ? Miên Miên, tớ với nhé, dù sinh con trai con gái, tớ cũng là nuôi của nó!"
Hứa Nhược Nhã vỗ n.g.ự.c cam đoan, cái dáng vẻ quyết tâm chiếm lấy đó thành công chọc Nguyễn Miên.
"Được , nếu làm nuôi, tớ yên tâm hơn nhiều !"
Đã quyết định bỏ cha giữ con , đứa bé bố, như cô cảm thấy là điều thể.
Giờ đỡ đầu Hứa Nhã yêu thương, thêm các nữa... Chắc chắn đứa bé sẽ thiếu thốn tình cảm nhỉ? Mọi u ám do Cố Văn Châu gây tan biến hết, lúc Nguyễn Miên chỉ nghĩ đến hình hài đứa con tương lai của . Mặc dù nó vẫn chỉ là một phôi t.h.a.i thành hình, thậm chí còn thụ tinh.
Hứa Nhã đột nhiên nhớ một chuyện.
“Cố gia gia đình tầm thường gì, m.a.n.g t.h.a.i con của Cố Văn Châu ly hôn, liệu họ đồng ý ? Sau khi đứa bé đời, sẽ giành giật con với chúng đấy chứ?”