Ánh mắt đổ dồn về phía Cố Văn Châu.
Sắc mặt Cố Văn Châu trở nên xanh mét.
Hai mắt, một là vợ , một là trai ruột của , mật như ngay mặt . Họ coi chồng kiêm em trai c.h.ế.t ?
Đặc biệt là Nguyễn Miên, trong một dịp quan trọng như tiệc sinh nhật, dám mặc chiếc váy hội do đàn ông khác tặng để khoe mẽ! Cô rốt cuộc coi gì ?
Ngay lúc , chiếc váy hội trắng quý giá trong mắt Cố Văn Châu cực kỳ chướng mắt, chướng mắt đến mức chỉ lột nó khỏi Nguyễn Miên ngay lập tức!
Thế nhưng, trong cảnh , với sự mặt của Phong lão gia và các , dù nổi giận đến mấy, cũng chỉ thể âm thầm nhẫn nhịn!
Các khách mời quan trọng đến gần đủ.
Phần mong chờ nhất của buổi tiệc sinh nhật cũng bắt đầu đúng lúc.
Nguyễn Miên, với tư cách là nhân vật chính của buổi tiệc, ở vị trí nổi bật nhất giữa đám đông.
Người đầu tiên bước lên là cả của cô, Phong Ngọc Thư.
Hôm nay Phong Ngọc Thư ăn mặc đặc biệt trang trọng. Ông nâng một chiếc hộp dẹt hình vuông trong tay, trịnh trọng đặt tay Nguyễn Miên.
“Bao nhiêu năm nay, cả luôn bận rộn làm việc bên ngoài, hiếm khi về nhà, nên đủ quan tâm đến công chúa nhỏ của chúng . Giờ thì khác , mặt của cả đều định. Nếu ai dám ức h.i.ế.p con, nhất định sẽ cho đó tay!”
Tuy Phong Ngọc Thư hề nhắc tới Cố Văn Châu trong lời , nhưng mỗi chữ thốt đều như đ.â.m thẳng trán Cố Văn Châu.
Cảm giác yêu thương thật sự tuyệt vời.
Hiểu rõ dụng tâm của cả, Nguyễn Miên đùa an ủi:
“Cậu cả quá , giờ còn ai dám ức h.i.ế.p con nữa chứ? Con ức h.i.ế.p là may lắm !”
Cả khán phòng ồ lên. Mấy của Nguyễn Miên ngừng liếc Cố Văn Châu, khiến Cố Văn Châu toát mồ hôi lạnh.
Phong Ngọc Thư cũng nở nụ rạng rỡ, vội vàng nhắc nhở, “Cô bé ngốc , sinh nhật mở quà chứ?”
Phong lão gia cũng thúc giục, “Miên Miên mau mở , ông cũng xem cả con tặng thứ gì cho con!”
Trong ánh mắt chờ mong của , Nguyễn Miên mở chiếc hộp đựng quà.
Một cuốn sổ lớn màu đỏ thẫm với chữ in vàng, đó rõ: Giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản nhà ở.
Cô theo bản năng mở xem.
Căn nhà ở khu biệt thự cao cấp Đông Phương Chi Châu, thuộc khu Đông thành phố A.
Đông Phương Chi Châu, vị trí gần biển, phát triển vô cùng sầm uất, là khu nhà giàu đỉnh cao của thành phố A, cùng đẳng cấp với khu Tương Hiệp Đình Uyển nơi cô và Cố Văn Châu sống!
Giá thị trường của căn biệt thự tối thiểu là ba mươi triệu, thậm chí trong thời đại giá đất tăng chóng mặt , giá đấu giá còn thể cao hơn nữa!
“Cậu cả, căn nhà như … thật sự là cho con ? Quá quý giá !”
Cô sắp ly hôn với Cố Văn Châu, đang định tìm nơi để mua một căn nhà riêng cho .
Căn nhà mà cả tặng , chẳng khác nào món quà ‘đưa than ngày tuyết’!
Phong Ngọc Thư bật , , “Đương nhiên , cô bé ngốc , là công chúa nhỏ của nhà họ Phong, con xứng đáng với thứ nhất đời!”
Phong lão gia cầm lấy sổ nhà xem qua, hài lòng đặt trở tay Nguyễn Miên.
“Giữ gìn cẩn thận món quà của cả con. Nó về thăm một dễ, là khi nào !”
Mọi rộ lên. Cậu hai Phong Cẩn bước lên, phong độ ngời ngời.
Đặt giấy chứng nhận trong tay tay Nguyễn Miên, Phong Cẩn nửa đùa nửa thật :
“Ban đầu còn nghĩ món quà tặng đủ lớn , ai ngờ cả tặng hẳn biệt thự Đông Phương Chi Châu! Anh cả đúng là cả, thể so bì nổi!”
Nguyễn Miên mở giấy chứng nhận xem, đó là quyền sở hữu trọn đời một hòn đảo nhỏ tư nhân ven bờ Maldives!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/phu-nhan-muon-ly-hon-co-thieu-phat-dien-roi-nguyen-mien-va-co-van-chau/chuong-110-co-ay-mac-vay-nguoi-khac-tang.html.]
“Cậu hai, tặng con cả một hòn đảo ?”
Phong Cẩn thong thả , “Cậu nghĩ, con khó tránh khỏi lúc tâm trạng , mệt mỏi rã rời. Nếu cháu gái nhỏ của thật sự cảm thấy kiệt sức, cũng nơi để thư giãn. Mọi việc ăn ở, đảo sắp xếp thỏa , lúc đó con nhất định đấy!”
Nguyễn Miên gật đầu như gà mổ thóc:
“Nhất định , nhất định ạ.”
Cậu ba Phong Hạo vội vàng , “Mấy tặng nhà, tặng đảo, Maldives xa xôi như , cháu gái nhỏ của bằng cách nào? Thật là thiếu chu đáo, đây!”
Giấy chứng nhận quyền sở hữu máy bay riêng rơi tay Nguyễn Miên.
“Phi công làm việc cho nhiều năm, tuyệt đối an ! Miên Miên, con cứ yên tâm mà bay!”
“Cậu ba, thật sự quá chu đáo!”
Nguyễn Miên ôm Phong Hạo một cái, thì thấy Phong Ngọc Châu tự giễu,
“Mấy đứa tặng quà khủng thế , cũng tặng gì cho nữa!”
Nguyễn Miên vội , “Các thể đến dự sinh nhật con là hạnh phúc lớn nhất , quà cáp cũng ạ!”
“Con bé , ba thương con như thế, nếu tư tặng gì, chẳng sẽ cho là thương con ?”
Trang phục của Phong Ngọc Châu hôm nay vẻ tùy ý hơn so với những khác, nhưng trang trọng hơn so với phong cách hip-hop thường ngày của .
Anh vỗ tay về phía cô lễ tân sân khấu.
Cô lễ tân mặc sườn xám đỏ, đẩy một vật lớn lên sân khấu.
Nguyễn Miên thấy hình dáng của vật đó, đôi mắt khỏi sáng rực lên.
Xe motor!
Đó là chiếc motor cô yêu thích nhất!
“Tự con mở xem thích .”
Nguyễn Miên kích động đến nỗi tay run run. Cô đặt những món quà của các lên bàn, hít sâu một , bước tới, kéo mạnh tấm vải che xuống.
Khoảnh khắc tấm vải mở , Nguyễn Miên kinh ngạc.
B120 Ghost!
Hoàn là chiếc xe mơ ước của cô!
Giá trị của chiếc motor ở giá bán.
Nó sản xuất giới hạn 100 chiếc cầu. Nguyễn Miên chinh phục bởi hiệu suất và vẻ ngoài cực ngầu của nó từ lâu, nhưng chính vì lượng giới hạn cầu, bao nhiêu năm nay cô vẫn mua !
So với những món quà quý giá của các đó, món quà thật sự chạm đến tận đáy lòng Nguyễn Miên.
“Cậu tư, cảm ơn !”
Nói câu , mắt Nguyễn Miên đỏ hoe.
Cậu tư luôn ít , giỏi ăn , khiến cô cứ nghĩ tư khó gần, mỗi gặp đều chút sợ hãi. tặng cô món quà cô yêu thích nhất.
Qua đó thể thấy, tình yêu của tư dành cho cô là kiểu bộc lộ ngoài như ba, mà là sâu sắc, thầm lặng.
“Thích là .”
Phong Ngọc Châu lẳng lặng lùi , nhường sự chú ý cho em út trong các em, Phong Cẩn Niên.
“Mọi thì tặng xe, thì tặng nhà, những thứ đó tặng nhiều cũng chẳng ý nghĩa gì. Tôi tặng một thứ khác biệt.”
Phong Cẩn Niên đặt chiếc hộp dài hình trụ tay Nguyễn Miên.
“Mở xem , út nhiều tiền và quyền lực như họ, cũng so bì ! Tặng con một món đồ chơi nhỏ để con vui thôi.”