Tôi bất chấp tất cả mà bóp cổ lão . Lão    ép cho liên tục lùi về .
Dụ Thu Đình thoát khỏi sự kiềm chế của  cha tồi tệ, xông đến  giúp .
“Đồ ngu!”
Lão  đột ngột giãy thoát,  nham hiểm giơ huyết phù lên.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một luồng sáng phá  mà đến. Tiếng quát giận dữ của Đạo trưởng Chu vọng từ cầu thang tới.
“Mày tìm chết!” Đạo trưởng Chu trợn mắt trừng trừng, lá bùa bay như tuyết về phía lão .
Người cha tồi tệ thấy tình thế bất ,    định chạy thì  cảnh sát đến kịp lúc chặn .
Tôi mềm nhũn  mặt đất, hồn thể  trong suốt đến mức sắp biến mất. Dụ Thu Đình quỳ bên cạnh , đôi tay xuyên qua cơ thể .
“Thích Lăng Chiêu…”
Tôi    , nhưng ngay cả sức lực để  cũng  còn.
Đạo trưởng Chu bước nhanh tới, vỗ một lá kim phù lên đỉnh đầu .
“Hỗn xược! Chậm một bước nữa là ngươi hồn bay phách tán . Lá bùa   thể duy trì ba ngày, ba ngày  Diêm Vương sẽ phái quỷ sai đến đón ngươi.”
Tôi yếu ớt bay lên,  thấy Dụ Thu Đình hốc mắt đỏ hoe, nhưng  cố nén để  cho nước mắt rơi xuống.
Tôi kéo khóe miệng,  : “Dụ Thu Đình, nhân viên giao hàng quá giờ , may mà cửa hàng tặng kèm gói bảo hiểm đúng giờ,  đừng quên nộp đơn yêu cầu bồi thường nhé.”
Hắn  hư ảo ôm lấy ,   run rẩy gật đầu.
Ba ngày cuối cùng, chúng  sống  yên bình.
Dụ Thu Đình mỗi ngày  đổi đủ món ngon để làm cho  ăn. Thịt kho tàu, cá nấu dầu ớt Tứ Xuyên, sườn xào chua ngọt…
“May mà hồn ma   mập.” Tôi chống cằm,  Dụ Thu Đình đang bận rộn trong bếp.
“Thật   cần làm nhiều đến thế , dù  thì  cũng chỉ ngửi  mùi thơm thôi mà.”
Dụ Thu Đình đang làm món cuối cùng để rút nước sốt, động tác khựng , giọng  khẽ trầm xuống.
“Cô  thể nhập    ? Cô  thể nhập   để nếm thử.”
Tôi sững sờ một chút,  đó lắc đầu: “Thôi , lát nữa  làm   bể bụng mất.”
Hắn  khẽ  một tiếng,   thêm gì.
Trong bếp chỉ còn  tiếng “ục ục” của nồi,  khí tràn ngập  ấm.
Ăn cơm xong,   chỉ huy Dụ Thu Đình mua  nhiều đồ trang trí.
Chỉ trong một buổi chiều, cả căn nhà   đổi  .
Bộ sofa vốn  chút cũ kỹ  bọc  vỏ mới.
Rèm cửa  giặt sạch, tỏa  mùi nắng.
Trong góc đặt vài chậu cây xanh.
“Đợi   còn ở đây nữa,  nhớ tưới nước cho chúng nhé.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/phong-thi-khoa-roi-ma-tim-thi-chua/chuong-9.html.]
Dụ Thu Đình  mặt , im lặng gật đầu.
Tôi  dặn dò    nhiều chuyện. Tỉ mỉ vụn vặt, nghĩ đến gì thì  cái đó.
“Dụ Thu Đình,   sống thật  đấy.”
“Ừm.”
Tôi  Dụ Thu Đình  giữ lời hứa.
Chuyện  hứa với  khác nhất định sẽ làm .
Cho nên  thấy   gật đầu,   vui.
“Thật  quá.”
Cả hồn   ườn  sofa lăn qua lăn .
“Ước gì  một chú mèo con nhỉ.”
Tôi lẩm bẩm một .
“Haizz, hồi còn sống    nuôi một chú mèo con .”
Dụ Thu Đình đột nhiên  dậy.
“Anh làm gì đó?” Tôi nghiêng đầu   .
“Tôi  ngoài một lát.”
Hắn  khoác áo khoác   vội vàng  khỏi nhà. Không lâu ,   ôm về một cái thùng giấy, nhẹ nhàng đặt xuống đất.
“Meo~”
Một chú mèo tam thể lông xù thò đầu  từ trong thùng, rụt rè đánh giá xung quanh. Tôi ngây  .
“Anh mua ?” Giọng   run rẩy.
“Là mèo con của con mèo cái nhà bà lão   mang thịt kho tàu đến cho chúng ,  mới sinh.”
Dụ Thu Đình  xổm xuống, ngón tay khẽ gãi gãi cằm chú mèo con.
Chú mèo con dường như cảm nhận  sự tồn tại của , nghiêng đầu  về phía .
Tôi vươn tay, đầu ngón tay xuyên qua bộ lông của nó, như thể cảm nhận  cảm giác mềm mại đó.
“Đặt tên cho nó .”
Dụ Thu Đình ôm mèo con  , tuy đang  nhưng trong mắt  chất chứa đầy bi thương.
“Mèo con  ba màu, TFBOYS cũng  ba ,  nên  thể gọi là Nguyên Lai Khải Thủy Tỉ Hoan Nỉ.”
Dụ Thu Đình dường như   “trò đùa" . Sau vài giây ngẩn ,   nhận  nên .
“Ha ha ha.”
Hắn  kéo khóe miệng.