Lúc Thích Bạch Thương bôi t.h.u.ố.c khi tất, vẫn còn chút khó thể tin—
Nếu Tạ Thanh Yến lưng vẫn thẳng tắp, nếu nàng ... lén qua, thì nhất định nàng cho rằng đau đến ngất xỉu.
Nỗi đau đớn khủng khiếp gần như róc xương xẻ thịt thế , mà thể cứ như khép mắt, thần sắc một chút cũng từng đổi.
Hay cách khác, thể che giấu nỗi đau như mà hề lộ một chút nào, ... đối với sự khống chế cảm xúc của bản , rốt cuộc đạt đến mức độ đáng sợ nào ?
Thích Bạch Thương dám nghĩ nhiều, nhanh chóng đắp giải d.ư.ợ.c lên cho Tạ Thanh Yến, lấy lụa trắng duy nhất trong rương bọc lấy vết thương.
Cho đến khi nàng vòng tay trái qua .
Ở hổ khẩu tay trái, một nốt ruồi nhỏ màu m.á.u thoáng lọt mắt Tạ Thanh Yến.
Cơ thể chợt run lên một cái.
Thích Bạch Thương kinh ngạc: “Làm đau ngài?”
“Đau ?” Tạ Thanh Yến thấp giọng.
Hai đồng thời mở miệng, khí rơi tịch mịch.
Thích Bạch Thương mờ mịt chớp mắt: “A? Cái gì…?”
“Ngày ở Lăng Uyển, làm thương tay trái của ngươi, nhớ rõ khi đó nó cũng quấn lụa trắng.”
Tạ Thanh Yến khẽ nhắm mắt, như thở dài một tiếng.
“Đau ?”
Thích Bạch Thương chút thể lý giải mà chớp chớp mắt.
Vết bỏng nhỏ của nàng, so với vết thương dài làm sợ hãi run rẩy vai lưng , làm xứng với chữ “đau” đây?
Hắn hỏi như …
Chẳng lẽ là đang ngụ ý nhắc nhở nàng, đừng điều?
Thích Bạch Thương chỉ cảm thấy cùng những trong kinh thành chuyện thật tốn sức, vòng vo tam quốc, làm thể hiểu rõ, liền mơ hồ đáp: “Không đau, sớm lành.”
“Vậy thì .”
Thích Bạch Thương dậy, khựng : “Ta cần thắt một nút thắt, thể cởi bỏ y phục vai Tạ Hầu ?”
Tạ Thanh Yến rủ hàng mi dài, giọng điệu lộ vài phần ôn hòa lười biếng: “Tùy ngươi.”
“...”
Nhìn dáng vè, ... thật sự yên tâm về nàng.
Một chút phòng cũng ?
Thích Bạch Thương bĩu môi.
Nếu sớm vài nảy sinh sát tâm với nàng, chừng nàng thật sự sẽ bộ dạng mỹ nhân lười nhác, thanh tuyển vô hại mặc nàng xẻ thịt của lừa gạt.
Thích Bạch Thương một bên nghĩ, một bên kéo xuống y phục vai Tạ Thanh Yến.
Dưới cổ , một sợi tơ hồng tác động, theo ngón tay nàng khẽ câu lên, đung đưa nhẹ nhàng.
Thích Bạch Thương ngẩn : “Xin .”
“...”
Lần , bên trong bình phong ánh nến thiêu đốt ... tịch mịch kéo dài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/phong-hoa-hoa-cot/chuong-65.html.]
Thích Bạch Thương cầm lụa trắng, vòng lưng Tạ Thanh Yến, thắt nút vai .
Vừa thắt xong, nàng rũ tay xuống.
Ánh mắt vô tình lướt qua một mảng vết sẹo màu đỏ nhạt lưng chỗ vai trái , vết sẹo vẫn luôn kéo dài ẩn sâu bên trong y phục.
Như tì vết mỹ ngọc.
Thích Bạch Thương ngẩn , đầu ngón tay theo bản năng dừng vết sẹo.
Đây là… vết bỏng năm xưa.
Hơn nữa là ở đầu vai trái.
Nơi , vì khiến nàng cảm thấy chút quen mắt? Thật giống như nàng từng thấy nào đó—
“Rào.”
Y phục những đốt ngón tay thon dài như ngọc kéo lên vai.
Tạ Thanh Yến dậy, cầm lấy áo khoác ngoài Đổng Kỳ Thương treo bình phong, tùy tiện mở liền khoác lên .
Chờ Thích Bạch Thương hồn, xoay , mặt mày uể oải liếc nàng.
Ánh nến chập chờn, khiến đáy mắt dường như trở nên đen tối khó hiểu.
Như ẩn chứa một sự nghiền ngẫm.
Thích Bạch Thương tự giác thất thố, vội dậy: “Tạ Hầu, cố ý—”
“Nơi đây còn ngoài,” Tạ Thanh Yến giọng điệu thanh thong thả chặn lời nàng, “Không ngươi càng thích gọi Tạ Thanh Yến .”
Thích Bạch Thương cứng ngắc.
Lời rõ ràng là việc nàng trong lúc tức giận, nghiến răng nghiến lợi gọi tên .
Nước đổ khó hốt.
Trước mặt suýt nữa lấy mạng nàng, nàng cũng khó mà giả ý làm bộ dáng khom lưng uốn gối.
Chưa đợi Thích Bạch Thương lời nào, bình phong, bóng dáng thanh cao liền tiến lên một bước, đến gần nàng.
Người thấp giọng, khuôn mặt ngược sáng vẻ thâm trầm càng thêm sâu sắc.
“Ta tưởng ngươi trị thương cho .”
“...”
Thích Bạch Thương cúi đầu, tay đang thu dọn d.ư.ợ.c liệu khựng , dứt khoát thẳng thắn: “Y giả nhân tâm. Huống hồ, nếu ngài c.h.ế.t, chẳng là đền mạng ?”
Thích Bạch Thương lưng về phía Tạ Thanh Yến hề .
Trên bình phong, bóng dáng cao dài của thanh niên như núi, gần như giam cầm bóng dáng đơn bạc của nàng trong lòng.
Cho đến một cuối cùng một bước, mới khó khăn lắm dừng .
Giọng khàn khàn: “Sẽ .”
Thích Bạch Thương nhớ đến tử sĩ An gia từ đầu đến cuối một chút cơ hội lộ diện, khỏi dừng , nghĩ mà sợ: “May mà hôm nay độc bôi đao kịch độc, nếu … 'hắc diêm kỵ' một một đao, liền thể băm thành tương.”
“...”
Ánh mắt Tạ Thanh Yến như mực nước cuộn trào, chủ nhân ép ngừng ở đó.
Cuối cùng khó nhọc rũ mắt, khi Thích Bạch Thương thu dọn xong hộp t.h.u.ố.c xoay rời , nàng cùng sát vai mà lướt qua.
Tạ Thanh Yến đột nhiên mở miệng: “Thiếu niên Kỳ Châu , báo tin cho ngươi.”