Phó Tổng Đừng Ngược Đãi, Phu Nhân Đã Ký Giấy Ly Hôn - Phó Tranh & Ôn Lương - Chương 559
Cập nhật lúc: 2025-10-04 07:45:04
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4fmx81lOty
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Ảnh hồi nhỏ
Nghe tiếng bước chân của cô bé ngày càng gần, Ôn Lương dựa hai cánh tay lên vai Phó Trừng, vội vàng đẩy , “Phàm Phàm sắp .”
Phó Trừng lưu luyến rời khỏi đôi môi của cô, bàn tay to lớn xoa xoa bên hông cô hai cái, “Tối nay, rời .”
Nghe , Ôn Lương liếc một cái, gạt tay , bưng khay trái cây ngoài, xoa đầu Phó Thi Phân, “Đã rửa sạch, ăn .”
Phó Thi Phân đôi môi đỏ hồng của cô, nháy mắt, “Cảm ơn dì!”
Ôn Lương mặt đỏ.
Cô bé quá thông minh cũng là điều .
Phó Trừng mặt đổi sắc, xuống bên cạnh Phó Thi Phân, “Phàm Phàm, tối nay chúng ở đây nhé, ?”
Đôi mắt Phó Thi Phân sáng lên, gật đầu như gà con mổ thóc, “Con ngủ với dì!”
“Con học lớp lớn , nên tự ngủ , để Tôn Tôn làm bạn với con ?” Phó Trừng nháy mắt với cô bé.
Phó Thi Phân Ôn Lương, Phó Trừng.
Ôn Lương nở một nụ nhẹ.
Cô bé tỏ hiểu chuyện, “Được , dù sắp chia tay, con sẽ ủng hộ hai .”
Ôn Lương: “…”
“Đợi ba , dì sẽ là của con!” Phó Thi Phân nâng cằm lên, Phó Trừng.
Phó Trừng dáng vẻ kiêu ngạo của con gái, mỉm dịu dàng.
Chỉ trong chốc lát, một tia chớp lóe lên trong đầu .
“Ba, ?” Phó Thi Phân thấy Phó Trừng ngẩn , bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy mặt , gương mặt tròn trịa đầy vẻ hiếu kỳ.
“Không gì, ba chỉ nghĩ đến một chuyện thôi.” Phó Trừng hồi phục tinh thần.
Ôn Lương còn một công việc thành, nên lên phòng làm việc làm thêm.
Phó Trừng bảo Phó Thi Phân chơi ở phòng khách, theo Ôn Lương phòng làm việc.
Ánh mắt quét một vòng quanh phòng, , “Con gái lớn , bây giờ nên lâu, cũng nên đối diện máy tính quá lâu…”
“Biết .” Ôn Lương máy tính, thao tác , “Em cố gắng giảm thời gian máy tính .”
Hiện tại, studio tuyển thêm , trừ khi cần thiết, cô sẽ giao công việc cho trợ lý và nhân viên.
“Ừm.”
Phó Trừng gật đầu, quan sát cách bài trí trong phòng, một khung hình giá sách thu hút.
Anh tới, cầm lên xem xét kỹ lưỡng, “Người bên cạnh em trong bức ảnh là bố em ?”
Ôn Lương ngẩng đầu , gật đầu.
“Chụp bức ảnh , em lúc đó bao nhiêu tuổi?” Phó Trừng đặt khung ảnh trở , “Trông nhỏ, ngây thơ.”
“Mười lăm tuổi.”
Đây là bức ảnh gần nhất cô tìm với bố.
“Còn nữa ?”
“Cái gì?”
“Ảnh hồi nhỏ của em.” Phó Trừng tiến gần, hai tay chống lên bàn, mỉm với Ôn Lương, “Tò mò.”
Ôn Lương chỉ ngăn kéo giá sách, “Trong đó một cuốn album, là ảnh cũ của em với bố…”
Thấy Phó Trừng lấy, cô nhắc nhở, “Cẩn thận lật , đừng làm rối lên.”
“Ừm.”
Phó Trừng lấy album , lật từng trang.
Thời đó, phần lớn dân nông thôn đặc biệt đến tiệm ảnh, nên lượng ảnh lưu hạn chế.
Ảnh hồi nhỏ của Ôn Lương chỉ bốn năm tấm, mà vẫn một bố làm phóng viên, ảnh đều do bố dùng máy ảnh chụp và cũng là bố bỏ tiền rửa.
Phó Trừng Ôn Lương lúc năm sáu tuổi, tỉ mỉ quan sát các đường nét gương mặt cô, “A Lương, hồi nhỏ em thật đáng yêu.”
Ôn Lương hừ một tiếng, gì.
Anh bình tĩnh đặt album trở , chậm rãi đến bên Ôn Lương, “Em nghỉ một chút, để giúp em, em chỉ cho cách làm.”
“Được thôi.”
Ôn Lương dậy, nhường chỗ cho .
Tối nay, Phó Thi Phân nhường Ôn Lương ngoài, nhưng khi ngủ chiếm một chút thời gian của cô.
Khi cô bé ngủ say, Ôn Lương nhẹ nhàng từ phòng khách , phòng ngủ, lấy áo ngủ từ mắc áo, phòng tắm.
“Tắm ?” Phó Trừng thấy ở cửa hỏi.
“Ừm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/pho-tong-dung-nguoc-dai-phu-nhan-da-ky-giay-ly-hon-pho-tranh-on-luong/chuong-559.html.]
Ôn Lương phòng tắm, định đóng cửa thì Phó Trừng theo .
“Anh làm gì ?” Cô ôm bụng, mở to mắt.
Bây giờ cô thể làm gì cả!
“Anh sợ em trượt ngã, nên tắm cùng em.” Phó Trừng với vẻ nghiêm túc.
“Không cần, em ghế chuyên dụng.”
Phó Trừng chỉ còn cách giả bộ, tiến thêm một bước, tay đóng cửa , “Hai cùng tắm, tiết kiệm nước. Em yên tâm, em đang mang thai, sẽ làm gì …”
Ôn Lương: “…”
Thấy cô phản đối, Phó Trừng bắt đầu cởi từng cúc áo sơ mi, lộ bờ n.g.ự.c màu đồng khỏe mạnh và các múi bụng rõ nét, đường cong cơ thể kéo dài xuống , chiếc thắt lưng che khuất.
Ôn Lương một cái, chiếc thắt lưng vẫn là cô mua cho trong thời gian sống chung với .
Cô thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu lên thì thấy Phó Trừng đang cô với ánh mắt như mà , như thể hiểu lầm điều gì.
Ôn Lương liếc một cái, đầu .
Mang thai năm tháng, hình cô cũng đổi, ngoài bụng , điểm rõ rệt nhất chính là ngực, nặng trĩu.
, vẻ như Phó Trừng thích.
Tắm xong, Ôn Lương mềm nhũn Phó Trừng bế khỏi phòng tắm, đặt lên giường, cô nhắm mắt , mặt đỏ hồng, môi hé mở, thở hổn hển.
Phó Trừng ngày càng nhiều trò …
May mà vẫn khá kiềm chế, khiến Ôn Lương hài lòng.
Phó Trừng đơn giản dọn dẹp phòng tắm, đóng đèn, xuống giường, tay ôm Ôn Lương.
“A Lương?”
“Ừm?”
Ôn Lương mơ mơ màng màng đáp.
“Không gì, ngủ .”
“……”
Ôn Lương thầm mắng một câu “Thần kinh”, nhanh chóng bước giấc ngủ.
Phó Trừng trong lòng chuyện, mãi lâu mới ngủ .
Sáng hôm khi rời , dặn dò Ôn Lương, chuyện cẩn thận, ngoài nhớ gọi theo.
Khi Phó Trừng lên máy bay, Yến Hoài gần đến Philadelphia.
Sau khi máy bay hạ cánh, Yến Hoài lập tức đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Ý Lệ đang giường, dựa gối, mặt tái nhợt, ánh mắt u ám, thần sắc ủ rũ, sức sống.
Tây Thư bên giường, nhẹ nhàng khuyên giải, “… Bố đặt vé cho em , xem ? Chị nhớ em đây thích ca sĩ , cô khó khăn lắm mới buổi hòa nhạc…”
Ý Lệ lắc đầu, “Không hứng thú.”
Tây Thư đau lòng Ý Lệ, thở dài, “Em ? Nói cho .”
“Không cả.”
“……”
Tây Thư hết sức bất lực.
Cô hỏi ý kiến bác sĩ tâm lý, bác sĩ cho , tình trạng của Ý Lệ thể là do môi trường giam giữ gây một tác động tâm lý, khuyên gia đình nên thường xuyên ở bên cạnh, điều kiện thì dẫn bệnh nhân dạo một chút.
Tây Thư cố gắng khuyên thế nào, Ý Lệ cũng lắng .
Ngay lúc , ngoài cửa tiếng gõ cửa.
“Ai ?”
“Là .”
Giọng của Yến Hoài vang lên.
Tây Thư lập tức mặt mày tối sầm, “Vào .”
Ý Lệ chỉ động đậy ánh mắt, tiếp tục ngẩn ngơ.
Tây Thư Yến Hoài với vẻ nghiêm nghị, vui, lạnh lùng , “Cậu còn trở về?! Tôi cứ tưởng quên sạch và bố !”
“Làm thể? Mẹ gọi con về, con về, hài lòng ?” Yến Hoài mặt đổi sắc.
Xem cái vẻ lý sự của kìa!
Tây Thư càng thêm tức giận, kịp gì thì Yến Hoài , “Mẹ, đừng tức giận, đừng làm hại sức khỏe.”
Tây Thư: “……”
Càng tức hơn!
Yến Hoài về phía Ý Lệ, ánh mắt như diều hâu sắc bén, “Ý Lệ? Gặp trai, chào hỏi một tiếng?”