Lấy sổ hộ khẩu từ ký túc xá , cùng lên chiếc xe hành quân màu xanh quân đội đang đậu cổng trường.
Chụp ảnh, đóng dấu, nộp lệ phí.
Xong xuôi một loạt thủ tục, cuốn sổ đỏ gọn trong tay.
Cùng lúc đó, cũng nhận Giấy phép sinh nở mà hằng mong ước.
Tôi thích trẻ con.
Bà nội cũng mong cháu chắt.
Có cái giấy , ít nhiều cũng bớt nỗi lo về .
“Anh dùng bữa tối với em, nhưng còn nhiều thời gian nữa...”
Lục Thượng Đình với vẻ áy náy.
Tôi vội vàng : “Không , cứ lo việc của .”
Anh , dang rộng vòng tay, ôm lòng.
Bàn tay to lớn đặt lên gáy .
Tim gần như nhảy khỏi lồng ngực.
“Em chấp nhận làm theo một cách vội vàng, trong khi hiểu rõ về công việc của , quả thực khiến em chịu thiệt thòi . Anh thể hứa hẹn đảm bảo gì nhiều, nhưng tất cả những gì thuộc về , đều thể là của em.”
Sau đó.
Anh lấy từ trong túi một chiếc nhẫn.
Đó là chiếc nhẫn kim cương thời thượng nhất lúc bấy giờ.
Mắt nóng lên, một dòng nước ấm áp dâng trào trong tim.
Anh đeo chiếc nhẫn kim cương ngón áp út của , : “Lần về, sẽ là đêm tân hôn của chúng , ?”
Mặt đỏ bừng vì hổ, nhưng vẫn đáp: “Vâng, em sẽ đợi về.”
Nhìn chiếc xe quân sự xa, lòng chợt thấy trống rỗng.
Một cảm xúc mang tên “nhung nhớ” dần dần bén rễ trong lòng.
Cũng chẳng tự biến thành một cô vợ bộ đội, rốt cuộc là .
Tôi quen thuộc hầm canh mang đến bệnh viện.
Khi thăm bà nội, đưa cuốn sổ đỏ mới cho bà xem.
Bà nội, đang gắn đầy ống dây , vui vẻ ngậm miệng.
“Kết hôn , như là bà thương yêu cháu . Chờ cháu sinh con, đứa bé cũng sẽ thương cháu, cháu sẽ cô đơn nữa.”
Bà nội sống cô độc nửa đời .
Nhờ nhặt , nên nửa đời mới chỗ dựa.
Bà đơn thuần nghĩ rằng việc kết hôn sinh con mà chính là điều kiện để hạnh phúc viên mãn.
Vì thế bà cố chấp kết hôn sớm, con sớm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/pho-doan-truong-ket-hon-nhe/chuong-4.html.]
Có như mới thể sống hòa thuận, cả đời.
Bà vết xe đổ của bà, giống như bà, chỗ dựa.
“Cái , bà cất giữ lâu, coi như là quà gặp mặt bà tặng cho cháu và cháu rể.”
Bà lấy từ gối hai phong bì giấy đỏ.
Tôi mở xem, bên trong là những đồng tiền lẻ một hào hai hào.
Đếm kỹ.
Một phong bì là tám đồng tám hào tám xu.
Hai phong bì cộng là mười bảy đồng bảy hào sáu xu.
“Y tá bảo giấu đồ mà, tiền bà mang bệnh viện bằng cách nào thế?”
Tôi trêu bà, nhưng mắt đỏ hoe.
Bà nội , đôi mắt mờ : “Không mang viện, là bà nhặt chai lọ mà để dành đấy. Ở phòng bệnh nhi bên , nhiều chai nước ngọt của mấy đứa trẻ lắm, lúc rảnh bà nhặt, nhặt đầy một túi đổi tiền với thu mua phế liệu, chỉ mừng phong bao đỏ trong ngày cưới cho cháu gái của bà thôi, phong bì đỏ thì mua kẹo ăn…”
Lời của bà khó rõ.
Bàn tay nắm lấy tay cũng dần cứng .
Tôi mắt ngấn lệ, cố gắng tỏ bình thường như ngày: “Bà nội vẫn thường bảo ăn nhiều kẹo , còn bảo cháu ăn kẹo…”
Bà nội hì hì, giọng yếu ớt: “Kẹo cưới là ngoại lệ, thể ăn nhiều một chút.”
Ánh mắt bà đột nhiên xa xăm.
Nước mắt bắt đầu long lanh.
“Kỳ Kỳ , bà thể giúp cháu trông con nữa , cháu đừng trách bà nhé.”
“Sao thế , bà nội khỏe mạnh thế , còn thể để dành cho cháu bao nhiêu tiền cơ mà.”
“ mà bà mệt , buồn ngủ quá…”
“Vậy thì nghỉ ngơi một lát , mệt thì ngủ một giấc, tỉnh dậy cháu sẽ đưa chồng cháu đến thăm bà. Bà nội đừng sợ, Kỳ Kỳ sẽ luôn ở bên cạnh bà.”
Bà nội mất buổi chiều.
Tối đó thì tiến hành hỏa táng.
Không tổ chức lớn, thứ đều đơn giản.
Tôi tượng trưng bày biện vài mâm cỗ, coi như thông báo với xóm giềng rằng bà nội .
Mấy năm qua và bà nội sống nương tựa , phần lớn nhờ sự cứu giúp của bà con hàng xóm.
Bữa cơm nhận tiền viếng, xem như là lời cảm ơn của dành cho họ.
Chu Diệp Bách tin bà nội qua đời, cũng chủ động đến nhà bếp phụ giúp.
Tôi nhúng tay , nhưng cứ khăng khăng nhận làm bếp trưởng.
Mọi đều nấu ăn ngon nên bảo đừng can ngăn nữa.
Họ còn riêng với : Chu Diệp Bách với , khi "nước sông phạm nước giếng" thì cũng để cho "nước giếng" chảy một chút cho "nước sông" .
Tôi thấy hàng xóm đúng.
Tôi cũng cần làm khó , để ăn một bữa ngon mới là điều quan trọng.