Phế Nữ Trùng Sinh: Đảo Loạn Càn Khôn - Chương 10: Đảo Lộn Trắng Đen

Cập nhật lúc: 2025-12-26 01:48:41
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60Kv5w6q9c

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoa Phong khẽ gật đầu, liếc mắt Hoa Mộ Thanh một cái, dò xét phản ứng của con gái.

Cả Trữ Thu Liên và Hoa Mộ Thanh đều nhận sắc mặt ông dường như còn khó coi như lúc nữa, ánh mắt cũng dịu dàng hơn nhiều.

Điều đó khiến cả hai đều cảm thấy vô cùng bất ngờ, hiểu chuyện gì đang xảy .

Trữ Thu Liên âm thầm nhíu mày, nhưng chỉ thể tiếp tục dối để che đậy chuyện: " ngờ, nha đầu sai Vương Nhị, đến Cam Lâm Tự như từ , mà đến một ngôi miếu nhỏ tên tuổi ở một vùng núi ngoại thành hẻo lánh, bảo là Bồ Tát ở đó linh nghiệm hơn nhiều. Vương Nhị và Mã ma ma vì nàng là tiểu thư con nhà quyền quý, thể theo lời sai khiến, đành cùng theo. cả hai đều cảm thấy bất an trong lòng, nên lén nhờ một tiểu hòa thượng trong miếu về báo tin cho ."

"Ta cảm thấy điều gì đó bất thường, liền lập tức phái theo tiểu hòa thượng đến tận nơi để xem xét tình hình. Nào ngờ đến nơi thì phát hiện, Vương Nhị và Mã ma ma đều c.hết thảm!"

Trữ Thu Liên tỏ vô cùng tiếc nuối và đau lòng, lắc đầu đầy xót xa: "Người trong miếu còn , ngày Mộ Thanh đến đó dẫn theo một vị lang quân tuấn tú miếu. Có tiểu hòa thượng đưa cơm còn thấy bọn họ âm thầm mưu tính chuyện gì đó, những lời ám như: ‘Tối nay tay, từ nay về chúng sẽ mãi mãi bên , ai thể chia rẽ ’."

sang Hoa Mộ Thanh, trong mắt đầy vẻ thương xót và hiểu nổi, giọng nghẹn ngào vì đau lòng: "Mộ Thanh , mẫu tự thấy từng bạc đãi con bất cứ điều gì. Tại con nhẫn tâm tay với những cận bên cạnh như ? Dù con trong lòng, cũng thể đến bàn bạc với và phụ con, thành thì cũng thể thương lượng với một cách t.ử tế mà. Cớ tay sát hại hai mạng vô tội như chứ? Con khiến phụ và mẫu quá đỗi thất vọng đấy!"

Trong lòng Hoa Mộ Thanh lạnh, bỏ trốn? Âm mưu tư thông?

do nàng gϊết, nhưng sự thật… thể để bà một lời xuyên tạc, tùy tiện đổi trắng đen, biến thành như ?

Nàng khẽ mím môi, liếc Hoa Phong, sắc mặt ông bắt đầu hiện lên vẻ nghi hoặc, còn tin tưởng nàng như nữa.

Nhiều năm chinh chiến ở chốn triều đình đầy rẫy mưu mô xảo quyệt, những vị đại thần thâm sâu khó dò , chỉ cần thoáng một nét mặt của họ, nàng gần như thể đoán trong lòng họ đang toan tính điều gì, vô cùng lão luyện.

Phản ứng của Hoa Phong lúc chỉ chứng tỏ một điều duy nhất, đó là ông sớm chuyện xảy !

Hơn nữa, những gì ông , khác với câu chuyện do Đại phu nhân kể để vu oan giá họa cho nàng!

Trong lòng Hoa Mộ Thanh lập tức xoay chuyển suy nghĩ, liền cúi đầu xuống, phản bác bất cứ điều gì, chỉ cất giọng thê lương đầy uất ức và tủi hờn, cố gắng diễn một vai diễn hảo: "Không như … phụ , con… con làm như …"

Một câu trả lời nửa vời, mơ hồ và đầy ẩn ý.

Nàng vẫn là Nhị tiểu thư Hoa gia yếu đuối, đáng thương, dễ bắt nạt như xưa mà thôi, đổi.

Phản ứng phù hợp với phận hiện tại của nàng, tính cách vốn , cũng như dáng vẻ của một vu oan giá họa một cách trắng trợn.

Quả nhiên, Hoa Phong hề nghi ngờ nàng, chỉ thở dài một tiếng, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên cánh tay nàng để an ủi: "Con chịu nhiều ủy khuất , ."

Chỉ một câu thôi, cũng đủ khiến Trữ Thu Liên thất sắc, vô cùng kinh ngạc!

Đôi mắt phượng khẽ mở to, dám tin những gì thấy, bà chằm chằm Hoa Phong, trong lòng vô cùng khó hiểu: "Lão gia! mà Hoa Mộ Thanh… nàng rõ ràng gϊết mà…"

Chưa dứt câu, bà Hoa Phong trừng mắt quát lớn, vô cùng giận dữ: "Còn dám ăn bừa bãi, hồ đồ như nữa hả!"

Trữ Thu Liên khựng , kinh hãi đến nỗi Hoa Nguyệt Vân phía cũng dọa sợ xanh mặt, vội vàng nấp lưng bà để tìm kiếm sự che chở.

Hoa Phong thấy thế thì khỏi mềm lòng, giọng dịu xuống phần nào: "Chuyện đêm qua, sáng sớm nay Tuyên Vương cho đến báo với , bà cần lo lắng."

Đại phu nhân sững sờ, ngơ ngác hỏi : "Sao chuyện liên quan đến Tuyên Vương gia ?"

Hoa Phong liếc bà một cái đầy giận dữ, giọng mang theo sự tức giận: "Chẳng tất cả cũng là do hai tên nô tài ngu ngốc của bà gây nên mới chuyện đó ! Chính bọn chúng dùng t.h.u.ố.c mê để hạ độc Nhị nha đầu, định bụng đem con bé bán chốn thanh lâu dơ bẩn, để kiếm chút lợi lộc! May mà Tuyên Vương điện hạ ngang qua ngôi miếu nhỏ trong núi, bọn chúng lén bàn bạc âm mưu đồi bại , mới tay gϊết bọn chúng, cứu nữ nhi của khỏi kiếp nạn!"

Nói , ông trừng mắt Đại phu nhân, giọng đầy tức giận: "Nếu chuyện đó thành thật, nữ nhi – một tiểu thư cành vàng lá ngọc của Hoa gia đẩy cái nơi nhơ nhớp ô uế , thì danh dự của , thể diện của cả Hoa gia… bà bảo còn mặt mũi nào để ai, giấu mặt cho khỏi nhục nhã đây?!"

Thì điều khiến ông thực sự phẫn nộ… là vì thể diện của bản , vì con gái hãm hại?

Dù hiện giờ linh hồn đổi , nhưng dòng мáu tình vẫn còn chảy trong huyết quản, khiến tim Hoa Mộ Thanh bất chợt đau nhói như kim châm, vô cùng khó chịu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/phe-nu-trung-sinh-dao-loan-can-khon/chuong-10-dao-lon-trang-den.html.]

Nàng siết chặt các ngón tay, cố gắng kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng.

Phía bên , Đại phu nhân một giây phút sững sờ vì kinh ngạc, nhanh chóng lấy phản ứng bình tĩnh. Một tia tức giận lóe lên trong đáy mắt vụt tắt ngay lập tức, bà lập tức nở một nụ áy náy, sang Hoa Mộ Thanh, dịu dàng với vẻ mặt đầy hối :

"Thì là mẫu hiểu lầm con ! Mộ Thanh, tất cả là của , vì quá tin những lời gièm pha của kẻ khác mà suýt chút nữa nghi oan cho con, khiến con chịu khổ sở như ... Ai da, đứa con ngoan của mẫu , con họ đ.ánh t.h.u.ố.c bắt , đến nỗi nào …"

cố ý dừng một chút, như thể đang lo lắng: "...Có tổn hại gì đấy chứ?"

Quả hổ danh là mẫu ruột của Hoa Như Nguyệt, lời quả thật vô cùng độc địa, thâm hiểm!

Một câu thôi, chẳng khác nào bóng gió ám chỉ nàng còn trong trắng, thanh thuần nữa .

Ánh mắt Hoa Mộ Thanh chợt lóe lên một tia lạnh lùng sắc bén, nhưng sắc mặt thì chỉ nhuốm một tầng đỏ bừng vì làm nhục, môi c.ắ.n chặt đến bật мáu, nước mắt bất chợt trào , tuôn rơi ngừng.

Một tay nàng vẫn siết chặt lấy cánh tay , ngay vị trí thủ cung sa (dấu xác nhận trinh tiết của con gái).

Bên cạnh, Hoa Nguyệt Vân thấy nàng bộ dạng như thì trong lòng càng tin chắc rằng nàng đang tật giật , tự bản còn trong sạch nữa!

Không màng đến lễ nghi phép tắc nơi đông , nàng lập tức bước lên phía , túm lấy tay Hoa Mộ Thanh, mắt mở to hết cỡ, vẻ "ngây thơ vô hại", nhưng thực chất là hành động độc ác và thâm độc đến cực điểm, khiến khỏi rùng .

Ví dụ như ngay bây giờ đây.

Hoa Nguyệt Vân nắm chặt lấy tay Hoa Mộ Thanh, vẻ mặt lo lắng tột độ, lóc la lối đầy hoảng hốt: "Nhị tỷ, lẽ nào tỷ thật sự ...? Trời ơi, nếu thật sự như , tỷ thể giấu giếm phụ và mẫu , họ sẽ đau lòng lắm!"

Nói đoạn, ả mạnh bạo kéo tay áo Hoa Mộ Thanh lên, để lộ một mảng cánh tay trắng nõn nà như tuyết. Sau đó, ả giả bộ thương xót, an ủi: "Nhị tỷ, tỷ đừng buồn... dù cho tỷ kẻ hãm hại chăng nữa, chúng vẫn là một nhà, nhất định sẽ bảo vệ tỷ... Tỷ đừng sợ..."

Lời còn dứt.

Ánh mắt của tất cả ngay lập tức đổ dồn về phía dấu chu sa phòng đỏ chói, nổi bật làn da trắng mịn ở mặt trong cánh tay của Hoa Mộ Thanh!

Mọi còn kịp định thần.

Hoa Mộ Thanh giật lùi một bước, vội vàng kéo tay áo che kín cánh tay, giọng run rẩy đầy hoảng loạn:

"Tứ... Tứ ... ... đang làm gì ? Tại ... tại sỉ nhục tỷ như thế?"

Lời của Đại phu nhân ban đầu chỉ là ám chỉ xa xôi, nhưng hành động của Hoa Nguyệt Vân chẳng khác nào một sự sỉ nhục trắng trợn, hề che đậy!

Nếu còn thể bao biện rằng ả còn nhỏ, hiểu chuyện đời, thì cũng chỉ miễn cưỡng chấp nhận việc ả thường ngày ức h.i.ế.p khác.

giờ đây, Hoa Mộ Thanh làm nhục mặt bao , còn vu oan một cách trắng trợn như .

Chưa kể đến việc để lộ da thịt đám đông, dù chỉ là một đoạn cổ tay nhỏ bé, nhưng đối với một tiểu thư khuê các xuất giá mà , đó là một nỗi nhục nhã trời giáng!

Huống chi, khuôn mặt nàng lúc đẫm lệ, trông như nàng Hằng Nga đang buồn thương ánh trăng, khiến thấy cũng khỏi động lòng trắc ẩn.

Hoa Phong giận dữ quát lớn: "Hoa Nguyệt Vân, con điên ! Sao dám làm chuyện đê tiện như thế với tỷ tỷ ruột của ! Người ! Kéo nó đến từ đường, quỳ gối ăn năn sám hối!"

Đại phu nhân hoảng loạn, ngay cả Hoa Nguyệt Vân cũng dọa cho đờ .

"Lão gia! Lão gia!"

Trữ Thu Liên vội vàng kéo Hoa Nguyệt Vân phía , đôi mắt đẫm lệ Hoa Phong, van xin:

"Con bé chỉ là quá lo lắng cho Mộ Thanh thôi, nó vẫn còn nhỏ, hiểu chuyện mà. Lão gia, thể Nguyệt Vân vốn yếu đuối, làm chịu nổi việc phạt quỳ trong từ đường lạnh lẽo chứ!"

Lời khiến một ký ức chợt ùa về trong tâm trí Hoa Mộ Thanh...

Loading...