Những họ hàng xa rõ sự tình bắt đầu nhao nhao chỉ trích .
“Đứa Tiểu Mặc như thế nhỉ? Thật là hiểu chuyện!”
“Chị Ba đừng giận, chấp nhặt với con nít làm gì.”
“Giới trẻ bây giờ, thật sự ngày càng mất nết .”
Bác Cả của , cúi đầu húp canh trong bữa ăn, cũng xuất hiện.
“Tiểu Mặc, con làm ba con thất vọng quá, mau xin Cô Ba !”
Ngay cả họ , luôn cắm mặt điện thoại, cũng gửi một câu: “Tiểu Mặc, em quá đáng lắm .”
Ba sức giải thích trong nhóm, liên tục xin .
“Xin , xin , là chúng dạy con.”
“Chị Ba nguôi giận, lát nữa chúng nhất định bắt nó quỳ xuống tạ .”
Nhìn vẻ hèn mọn của họ, chẳng hề thấy thương cảm chút nào.
Đây là con đường họ tự chọn.
Cô Ba thấy nhiều ủng hộ như , càng thêm đắc ý.
Bà gửi một đoạn tin nhắn thoại, giọng xen lẫn tiếng , nhưng ngữ điệu đầy thách thức.
“Xin thì cần, dám nhận! Tôi chỉ đ.á.n.h giá xem, đứa trẻ tâm lý vấn đề ? Chuyện gì cũng nhớ rõ ràng như , còn nhớ theo kiểu lệch lạc! Tôi thấy đầu óc nó hỏng ! Phải đưa khám bác sĩ!”
“Tâm lý vấn đề”, “não hỏng”.
Những từ ngữ , như những mũi d.a.o nhọn, đ.â.m chính xác tim .
Đây là chiêu tấn công hiểm độc nhất của bà .
Theo cách , lời đều sẽ biến thành điên ngôn cuồng ngữ của một kẻ tâm thần.
Không ai còn tin nữa.
Quả là một chiêu rút củi đáy nồi sắc sảo.
Tôi cầm điện thoại, tức đến run cả .
Ngay lúc đó, một cửa sổ chat riêng bật .
Là cô Hai.
Ảnh đại diện của bà nhấp nháy đầu hộp thoại, vẻ ngập ngừng.
Bà gửi một câu: “Tiểu Mặc, Cô Ba con… bà ý đó , con đừng để bụng.”
Tôi lạnh, gõ trả lời: “Ý bà là gì, chẳng cô là rõ nhất ?”
Bên cô Hai im lặng lâu.
Sau đó gửi một câu: “Xin , Tiểu Mặc. Hôm đó… cô dám thật.”
“Cô sợ bà ?”
“Bà … bà một chuyện ở cơ quan chồng cô… cô dám đắc tội với bà .”
Thì là .
Trong tay Cô Ba, nắm giữ thóp của .
Vì thế bà mới thể tác oai tác quái trong gia đình, ai dám phản kháng.
Tôi câu “Xin ” mà cô Hai gửi đến, đột nhiên cảm thấy vô vị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/phan-khang/chuong-3.html.]
Lời xin của kẻ nhu nhược, đáng một xu.
Tôi trả lời cô nữa.
Mà nhấn ảnh đại diện của Cô Ba.
Nhìn những bức ảnh tự sướng chỉnh sửa quá đà trong vòng bạn bè của bà , và những dòng chữ khoe khoang đủ kiểu.
Tôi từ từ nở một nụ .
Không cô thích diễn kịch trong nhóm chat ?
Không cô thích dùng nỗi đau của khác làm vũ khí ?
Vậy thì sẽ chơi với cô tới cùng.
Để xem ai, mới là đầu óc hỏng.
Màn trình diễn của Cô Ba vẫn kết thúc.
Bà làm loạn trong nhóm chat cả ngày, thấy hề xuất hiện, hề xin , liền chuyển chiến trường sang đời thực.
Chiều thứ Bảy, đang sách ở nhà thì chuông cửa đột nhiên reo vang trời.
Mẹ luống cuống chạy mở cửa.
Bên ngoài, lố nhố một đám đen kịt.
Cô Ba, Bác Cả, cô Hai, và một vài khác thường xuyên với Cô Ba.
Cô Ba Chú Ba đỡ, mặt tái nhợt, trông như sắp ngã.
Thấy , bà lập tức đưa ngón tay , run rẩy chỉ .
“Chính là nó! Cái con súc sinh nhỏ ! Muốn làm tức c.h.ế.t!”
Một cuộc họp phê bình gia đình dàn dựng công phu bắt đầu.
Họ tràn phòng khách nhà , chen chúc đẩy ba sang một bên.
Cô Ba vây quanh ở giữa ghế sofa, giống như một Thái Hậu.
“Tiểu Mặc, hôm nay con rõ ràng mặt !”
“Tại con vu khống ? Tại con bịa đặt?”
Bác Cả phụ họa: “ thế! Tiểu Mặc, Cô Ba con đối xử với con bao, con còn nhớ bao nhiêu cái áo len con mặc là do Cô Ba đan ? Con quên ?”
Một thím họ xa cũng : “Làm lương tâm, thể vô tình vô nghĩa như .”
Họ mỗi một lời, chụp lên đầu những chiếc mũ vô ơn bội nghĩa, đại nghịch bất đạo.
Ba bên cạnh, toát mồ hôi hột vì lo lắng, nhưng thể chen một lời nào.
Họ chỉ thể liên tục nháy mắt hiệu cho mau xuống nước.
Tôi những khuôn mặt xí mắt, chỉ thấy nực .
Áo len Cô Ba đan ?
Tôi nhớ.
Tổng cộng là ba cái.
Cái thứ nhất, là bà dùng phần len thừa khi đan cho họ, ngắn nhỏ, màu sắc lộn xộn, từng mặc nào.
Cái thứ hai, bà dùng kim lớn đan, chỉ hai ngày là xong, mũi đan lỏng lẻo đến mức gió lùa qua , mùa đông mặc giữ ấm chút nào.
Cái thứ ba, thì đúng là dùng len , nhưng đan nửa chừng bà thấy phiền, bỏ dở, cuối cùng chiếc áo len đó là thức khuya mấy đêm liền mới đan xong.
Đây chính là cái gọi là ân tình trong lời họ .