Phải lòng chim hoàng yến - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:35:34
Lượt xem: 44

Khi bưng đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn.

Lục Hoài đối diện ngước mắt một cái: "Sao buộc tóc lên ?"

Tôi , cong môi: "Trời nóng quá, nên buộc lên thôi."

"Sao thế, ?"

Anh : "Không , kém xa lắm."

giống... cô nữa nhỉ.

Tôi vẫn luôn , điều Lục Hoài để ý, chẳng qua chỉ là khuôn mặt của mà thôi.

Khuôn mặt giống "bạch nguyệt quang" của đến tám phần.

cam tâm tình nguyện làm thế , hơn nữa làm một cái, chính là sáu năm.

Từ năm hai mươi hai tuổi khi nghiệp công ty Lục Hoài thực tập, đến nay hai mươi tám .

Tôi ít nhiều chút "não yêu đương".

Không bất kỳ ai quan hệ giữa và Lục Hoài.

Nói cách khác, coi là... tình nhân nhỏ của .

Vốn dĩ ngày tháng cứ thế trôi qua, thực cũng tệ, dù cũng thật lòng yêu Lục Hoài.

Ừm.

Tôi chút hèn mọn.

Tôi theo dõi Weibo của Diệp Thiển Thiển.

Đêm qua Lục Hoài về nhà.

Còn Diệp Thiển Thiển thì đăng một dòng trạng thái lúc hai giờ sáng.

[Sau nhiều năm, thật may mắn, chúng từng đổi.]

Ảnh đính kèm là hai bàn tay mười ngón đan chặt.

Chỉ liếc qua một cái, liền nhận chủ nhân của một trong hai bàn tay đó.

Chiếc nhẫn ngón trỏ của , là do tự tay làm, họa tiết cũng do tự tay thiết kế, thế giới thể chiếc thứ hai.

Cũng chính khoảnh khắc .

Tôi yêu nữa.

Tiếng động khi Lục Hoài dậy kéo suy nghĩ của về.

Tôi dậy, gọi Lục Hoài đang lên lầu.

"Lục Hoài."

Tôi hít sâu một : "Diệp Thiển Thiển về , đêm qua ... là ở cùng cô , đúng ?"

Bước chân khựng , nhưng dừng hẳn: "Ừ."

Trong lòng ngừng nhói đau.

Tôi cố nén nước mắt đọng trong hốc mắt, theo bóng lưng như từ bỏ hy vọng, giọng kìm khẽ run rẩy.

"Cô về , sẽ cưới cô , đúng ?"

Lục Hoài cuối cùng cũng dừng bước, xoay rũ mắt về phía , vẻ mặt nhạt, nhạt đến mức biểu cảm dư thừa nào.

"Thẩm Khanh, những năm nay cho em cũng đủ nhiều ."

Như lời , những gì nhận trong những năm qua, quả thực ít.

Nhà cửa, xe cộ, tiền bạc, về những phương diện Lục Hoài từng bạc đãi .

Tôi rũ mắt, ngập ngừng gật đầu: "Em hiểu ."

Lục Hoài mở miệng nữa, xoay lên lầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/phai-long-chim-hoang-yen/chuong-1.html.]

Đợi dọn dẹp xong bàn ăn, rửa bát xong về phòng ngủ, phát hiện Lục Hoài ở đó.

Đêm nay chắc là ngủ ở phòng cho khách .

Những năm chúng cãi ít, mỗi xảy mâu thuẫn đều sẽ ngủ ở phòng cho khách.

Tôi bên mép giường, đưa mắt quanh dường như đều là những dấu vết điên cuồng của chúng .

Con Lục Hoài mà, bình thường trông thì cao ngạo lạnh lùng, nhưng ở phương diện , cách trêu chọc và giỏi.

Đêm qua, và Diệp Thiển Thiển, cũng mây mưa ướt át, thức trắng cả đêm...

Trong đầu kìm hiện lên cảnh ôm Diệp Thiển Thiển, hôn Diệp Thiển Thiển, và làm những chuyện làm với cùng Diệp Thiển Thiển.

Có chút buồn nôn.

Đột nhiên cảm thấy căn phòng thể ở tiếp nữa.

Nửa tiếng , xách vali khỏi cửa.

Đi ngang qua phòng ngủ cho khách.

Cửa phòng khách đóng chặt, chừa một khe hở nhỏ.

Từ trong khe cửa truyền giọng khe khẽ của Lục Hoài: "Ngoan nào, hôm nay việc, ngày mai sẽ cùng em."

"Được, ăn cơm, dạo phố, xem phim đều cùng em, đừng nháo nữa ?"

Giọng điệu dịu dàng mà cưng chiều.

Người ở đầu dây bên , chắc chắn là Diệp Thiển Thiển .

Nhớ sáu năm qua, thời gian chúng ở chung nhiều nhất... là ở giường.

Tôi cố ý gây tiếng động lớn với chiếc vali.

Lục Hoài chắc chắn thể thấy.

Qua khe cửa, thấy xuống giường, chậm rãi về phía cửa.

Sau đó, cửa phòng đóng chặt .

thể chắc chắn, nhất định thấy , cũng thấy chiếc vali bên chân .

Tôi cúi đầu, tự giễu.

"Thẩm Khanh, mày rốt cuộc đang mong chờ cái gì chứ, bi ai nực ."

Tạm biệt, Thâm Thành.

Trưa hôm .

Thị trấn Liễu Thụ, Bình Thành.

Khi xuất hiện mặt bố , họ đều làm cho giật .

Mẹ dụi dụi mắt, đẩy bố một cái: "Ông Thẩm, hoa mắt ."

Bố một tay bưng bát cơm, một tay cầm đũa, cũng kịp phản ứng .

"Mẹ, hoa mắt , con về ." Tôi với họ.

Có thể thấy rõ bằng mắt thường, hốc mắt họ đều đỏ lên một vòng.

Mẹ đón lấy chiếc vali trong tay .

Bố vui vẻ dẫn đến bàn ăn xuống, gọi xào thêm hai món nữa mang lên, mới bắt đầu hỏi .

"Đang lễ tết, Khanh Khanh về thế?"

Những năm chỉ dịp Tết mới về nhà ở nửa tháng.

Mẹ khéo tới, thấy lời thì ngạc nhiên: "Xảy chuyện gì ? Trước đây với bố con rát cả họng con đều bảo đến thành phố lớn lăn lộn mà."

"Không gì ạ, lớn tuổi , định thôi." Tôi cố tỏ thoải mái .

Bố lẽ thấu lớp ngụy trang của , nhưng vạch trần, chỉ hiệu cho đừng nữa.

"Được , đừng hỏi nhiều thế nữa, con gái bây giờ chịu về là chuyện , bà trải chăn đệm cho con , ăn cơm xong thì ngủ một lát, xe chắc chắn mệt ."

Loading...