Khi  làm xong thủ tục xuất viện và   phòng bệnh, trong phòng chỉ  một  Triệu Minh Vũ. 
 
Anh mặc một bộ đồ thường ngày màu trắng sữa, cao một mét tám mươi tám, xách túi xách của , một  ngây ngốc   giường bệnh, trông như một chú chó lớn  bỏ rơi.
 
Còn bóng dáng bà Tống Ái Hà thì  biến mất khỏi phòng bệnh từ lâu.
 
"Sao chỉ    ở đây ,    ?"
 
Triệu Minh Vũ  , mặt đỏ đến mức như  rỉ máu: "Mẹ… Mẹ    cô là đến , nhiệm… nhiệm vụ của bà   cũng  thành . Bà  … Bà  bảo  về nhà với cô."
 
Tôi ngẩn . Lúc ,  mới nhớ  rằng Triệu Minh Vũ đang   mặt  bây giờ chỉ  ký ức  năm mười tám tuổi. 
 
Tức là Triệu Minh Vũ bây giờ  tuổi sinh lý là hai mươi sáu, nhưng tuổi tâm lý thì chỉ mới mười tám.
 
Nhìn khuôn mặt  tủi    đỏ lựng của ,  bỗng dưng  trêu chọc  một chút.
 
"Vậy    về với em ?"
 
Triệu Minh Vũ xoắn xuýt hai tay  với , khẽ : "Tôi… Tôi  còn chỗ nào để  . Mẹ  … ..."
 
Anh  mãi, cứng đờ chẳng thốt   chữ nào, nhưng mặt  càng lúc càng đỏ.
 
Tôi bỗng tiến  gần : "Mẹ   gì cơ?"
 
"Mẹ   rằng lúc  kết hôn,    bảo rằng sẽ  bao giờ  về làm phiền họ nữa."
 
Tôi nhướng mày với : "Mẹ    cho   , hôm kết hôn,  còn   mặt tất cả họ hàng rằng  chỉ  ở bên vợ?"
 
Triệu Minh Vũ trợn tròn mắt, mặt đầy sửng sốt, trông như  dọa sợ.
 
Chỉ thấy giờ phút  đến cả cổ  cũng đỏ bừng,  ngây ngốc lẩm bẩm: "Tôi… Tôi… Tôi... xin ."
 
Tôi phì , nghiêng đầu về phía :  "Vậy giờ còn  về với em ?"
 
Anh véo ống quần như thể  hổ đến tột độ. Cuối cùng,   vẫn nhẹ nhàng gật đầu, : "Vâng."
 
Tôi nhân lúc   để ý, đưa tay véo véo má :  "Ừm, ngoan lắm."
 
Triệu Minh Vũ ngây  tại chỗ, ngay  đó, mặt   đỏ bừng cả lên.
 
"Sao… Sao… Sao cô  thể cử động một tí là véo má con trai chứ?"
 
Tôi khẽ : "Chồng  mà, em véo một cái thì   ?"
 
Triệu Minh Vũ   sự bạo dạn của  dọa sợ thấy rõ,   vội vã xách hành lý   ngoài, khi đến gần cửa thì suýt nữa  cửa làm cho vấp ngã.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ong-xa-muoi-tam-tuoi-yeu-toi-tu-cai-nhin-dau-tien/chuong-2.html.]
Tôi  Triệu Minh Vũ như ,  nhịn  mà bật  lớn. Mẹ ơi! Thật  ngờ Triệu Minh Vũ mười tám tuổi  như thế : động một tí là đỏ mặt, quan trọng là còn  chút thú vị nữa.
 
Nhớ đến Triệu Minh Vũ  lạnh lùng,  độc miệng  còn phúc hắc của  thời gian  khi mất trí nhớ,  bỗng dưng cảm thấy Triệu Minh Vũ bây giờ vẫn "thơm" hơn!
 
Suốt dọc đường, Triệu Minh Vũ  ngừng lén lút  . Dáng vẻ đó mang theo chút e thẹn và mê luyến của thiếu niên. Mặc dù lòng   sớm  nghiêng ngả, nhưng vẻ mặt thì  bình thản như mặt nước.
 
Khi xuống xe, Triệu Minh Vũ như một  em trai nhỏ mà chạy đến giúp  xách túi.Tôi ngẩn  một chút  đưa chiếc túi trong tay cho .
 
Anh  lập tức nở một nụ  thật tươi với , như một đứa trẻ nhận  kẹo. Tôi cảm thán, tình cảm của Triệu Minh Vũ mười tám tuổi thật đúng là đơn thuần, nhiệt thành và dễ hiểu.
 
Sau khi bước  nhà, Triệu Minh Vũ  quanh căn phòng tân hôn của  và , trong mắt tràn đầy sự bối rối.
 
Tôi nghĩ, quả nhiên là  mất trí nhớ .
 
Tuy nhiên, khi ánh  của  dừng   bức ảnh cưới  mật của  và  trong phòng khách, mặt   ửng hồng một cách đáng ngờ.
 
Tôi giả vờ  thấy vẻ mặt đỏ ửng của , tùy tiện  một câu: "Xin , nếu  cảm thấy  thoải mái thì lát nữa, em sẽ bảo  đến tháo nó xuống."
 
Ai ngờ Triệu Minh Vũ vội vàng : "Không… Không cần, …    ý đó."
 
Nói ,  nhanh chóng rời khỏi phòng khách, miệng còn lẩm bẩm: "Tôi… Tôi Muốn  tham quan xung quanh một chút,   ?"
 
Tôi    , nhưng vẫn kìm :"Anh cứ tự nhiên, đây cũng là nhà của  mà."
 
Hàm ý chính là   cần  xin phép .
 
Triệu Minh Vũ rời khỏi phòng khách như thể chạy trốn, bước chân còn mang theo chút hoảng loạn.
 
Đến cửa thư phòng,  hỏi: "Có cần em dẫn   tham quan ?"
 
Anh vội vàng lắc đầu, vẻ mặt như   ” tự làm , cô đừng coi  như trẻ con”.
 
Thấy ,  cũng  miễn cưỡng nữa,  tủm tỉm và thu dọn quần áo mà  mang theo lúc  công tác   mang chúng đến phòng giặt và bỏ  máy giặt.
 
Có lẽ vì mất trí nhớ,  quá xa lạ với môi trường xung quanh nên Triệu Minh Vũ cẩn thận  một vòng.Cuối cùng,  vẫn   phòng giặt.
 
Tôi  thấy  : "Mặc dù đây là phòng tân hôn của chúng , nhưng   một vòng, phát hiện  thật sự chẳng nhớ gì cả."
 
Giọng  đó còn đượm chút tủi  của con nít.
 
Tôi  kìm  mà thấy  xót xa, giơ tay lên vuốt đầu  như  .
 
"Không  , từ từ  sẽ nhớ  thôi."
 
Anh dường như  hành động của  làm cho giật , há miệng, ngây ngốc  đó, giống như một con marmota đáng yêu.