Ông Xã Mới Cưới Vô Sinh, Sao Tôi Lại Có Bầu? - Chương 499: Sẽ Không Bao Giờ Buông Tay Em Lần Nữa
Cập nhật lúc: 2025-11-09 08:53:48
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cảm ơn Khanh Khanh, cảm ơn đại ca!”
Hôm nay, khóe miệng Hứa Sơ Nguyện cứ giương lên mà hạ xuống.
Cả cô như ngâm trong hũ mật ong.
Kết hôn với yêu là một chuyện đáng vui, nhưng nhận sự chúc phúc của bạn bè, họ chứng kiến việc đăng ký kết hôn, càng khiến niềm vui vốn tăng lên gấp bội.
Thẩm Khanh Khanh cũng : “Hôm nay là ngày tân hôn, hai cô tối nay chắc chắn ăn mừng thật đúng ?”
“Ừ! Tất nhiên !” Hứa Sơ Nguyện cần suy nghĩ cũng gật đầu.
Bạc Yến Châu cũng lịch sự với họ: “Cảm ơn hai hôm nay đặc biệt tới đây chứng kiến.”
Thẩm Khanh Khanh khoát tay, “Chuyện nhỏ thôi, chỉ cần Bạc tổng cứ luôn với tiểu bảo bối của chúng là .”
Bạc Yến Châu gật đầu, “Tất nhiên.”
Hai bên chia tay về.
Bạc Yến Châu đưa Hứa Sơ Nguyện về nhà.
Suốt đường về, Hứa Sơ Nguyện cứ chằm chằm chiếc nhẫn tay, vẻ mặt thực sự thích.
Ánh mắt Bạc Yến Châu cô vô cùng dịu dàng, “Rất thích ?”
Hứa Sơ Nguyện gật đầu, “Rất , em tò mò, nó ý nghĩa đặc biệt gì ?”
Cô một lúc lâu, phát hiện chiếc nhẫn cưới khác so với nhẫn thông thường.
Thiết kế đặc sắc, những viên kim cương nhỏ điểm xuyết vòng nhẫn thông thường chủ yếu là màu trắng.
chiếc nhẫn của họ chủ yếu là kim cương đỏ, một vòng nhỏ nhắn, trông giống sợi chỉ.
Bạc Yến Châu , gật đầu đáp: “Đây là sợi chỉ nhân duyên, ý nghĩa là trói buộc em cả đời.”
Anh khiến Hứa Sơ Nguyện nhớ tới sợi chỉ đỏ họ từng cầu ở miếu Nguyệt Lão.
Không cần hỏi nhiều, cô cảm hứng của chiếc nhẫn đến từ đó.
“Em thực sự thích chiếc nhẫn , ý nghĩa thật đặc biệt!”
Không chỉ trói buộc cô, cô cũng gắn bó với cả đời!
Hứa Sơ Nguyện cảm động, chủ động vòng tay qua cổ Bạc Yến Châu hôn lên.
Bạc Yến Châu cũng ôm lấy cô, hôn thật dịu dàng nồng nhiệt, tình yêu lan tỏa khắp phòng.
“Bao năm trắc trở, cuối cùng cũng tu thành chính quả, em rốt cuộc trở bên . Sơ Nguyện, , sẽ bao giờ buông tay em nữa! Em mãi mãi ở bên !”
“Ừ!” Hứa Sơ Nguyện áp trán , mặt tràn ngập niềm vui ngọt ngào…
Sau khi mật, hai bắt đầu đăng tin kết hôn lên weibo.
Cuốn sổ đỏ lấp lánh xuất hiện weibo, lập tức nhận vô lượt thích và lời chúc phúc.
Gia đình họ Hoắc và họ Bạc đều lượt gửi lời chúc tới họ.
Bà lão họ Bạc thậm chí còn vui mừng khôn xiết, tự gọi điện cho hai , “Trưa nay dẫn tiểu đầu của hứa về lão trại ăn cơm, bà bảo chuẩn nhiều món hai đứa thích ăn!”
Chỉ giọng của bà lão bà đang vui tới mức nào.
Dù Hứa Sơ Nguyện cũng là cháu dâu mà bà hằng mong nhớ.
Khó khăn lắm mới cưới về, bà lão đạt ý nguyện, thể vui?
Hứa Sơ Nguyện đối với việc cũng ý kiến gì, liền bảo Bạc Yến Châu đồng ý.
Chiều đó, hai cùng về phụng dưỡng bà lão ăn cơm.
Bạc Chính Đình và Tống Vận cũng tới.
Bạc Yến Châu chào hỏi bố , Hứa Sơ Nguyện cũng theo đó gọi Bạc Chính Đình một tiếng: “Bố.”
Với Tống Vận bên cạnh, cô vẫn như khi, xem như thấy.
Tống Vận trong lòng đắng ngắt.
bà cũng phạm quá nhiều sai lầm, bà gây chuyện, làm trò nữa, chỉ yên lặng bên cạnh Bạc Chính Đình trong suốt buổi.
“Ừ, chúc mừng các con, hạnh phúc tân hôn.”
Bà lão họ Bạc thấu hết chuyện, bà cũng gì, mà nhiệt tình chiêu đãi hai đứa cháu, “Đứng đó làm gì, đến đủ , nhanh bàn ăn , một lúc nữa đồ ăn nguội hết!”
“Vâng, tới đây ngay.” Bạc Yến Châu đáp một tiếng, đỡ Hứa Sơ Nguyện xuống.
Tống Vận và Bạc Chính Đình cũng lặng lẽ ăn uống, chăm sóc bà lão.
Hứa Sơ Nguyện thực lén quan sát Tống Vận.
Cô cảm thấy thực sự như đổi .
Khác xa với Tống Vận .
Tuy nhiên, dù thì những tổn thương gây cho cô trong quá khứ cũng thể giảm bớt.
Cứ cho là cô nhỏ nhen , dù cô cũng thể tiếp nhận nữa…
Muộn hơn một chút, khi họ ăn xong, chia tay , Bạc Chính Đình và Tống Vận ở pha cho bà lão, Bạc Yến Châu thì dắt Hứa Sơ Nguyện dạo tiêu hóa trong sân vườn.
Hứa Sơ Nguyện còn gì, Bạc Yến Châu sang quan tâm đến tâm trạng của cô.
“Nếu vui, thể ăn cùng bàn với họ.”
Hứa Sơ Nguyện bàn tay đang nắm lấy , đàn ông đang chiều chuộng mặt, thầm thở dài.
Rốt cuộc cô khó xử, nên : “Không , dù cũng chuyện, bà sẽ trêu chọc em nữa, cũng …”
Bạc Yến Châu gì, chỉ ôm chặt lấy cô.
Hứa Sơ Nguyện nhịn , vỗ vai : “Anh ôm chặt thêm chút nữa là chẹn bụng em đấy.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/ong-xa-moi-cuoi-vo-sinh-sao-toi-lai-co-bau/chuong-499-se-khong-bao-gio-buong-tay-em-lan-nua.html.]
Cô khiến Bạc Yến Châu giật , tưởng thực sự đè bụng cô, vội vàng buông .
Hứa Sơ Nguyệt vội vã an ủi: “Đừng căng thẳng như , em bé .”
Bạc Yến Châu mới yên tâm, đó chuyển chủ đề, với cô: “Tối nay đưa em ngoài ăn tối, lúc đó, chúng tự ăn mừng nhé!”
“Ừ, !” Hứa Sơ Nguyện đương nhiên đồng ý, chỉ là trong lòng khỏi chút tiếc nuối, “Tiếc là Đường Bảo và Miên Miên ở đây, nếu chúng ở đây thì mấy, chắc chắn sẽ vui lắm.”
Dù đây bọn trẻ , nhưng Hứa Sơ Nguyện , trong lòng hai đứa nhỏ đều mong bố tái hợp, bên .
Bạc Yến Châu hôn lên má cô, : “Không , còn lễ cưới ? Đến lúc đó cũng thôi. Tối nay là thế giới hai chỉ dành riêng cho chúng !”
“Ừ!” Cách , Hứa Sơ Nguyện còn tán đồng.
Sau đó hỏi Bạc Yến Châu: “Chiều nay công ty ?”
“Không nữa.” Bạc Yến Châu lắc đầu, lịch trình phía giấu cô nữa, mà chi tiết với cô: “Chiều nay sẽ đưa em ngoài, Kỳ Ngôn đặt vé máy bay , điểm đến là đảo ở phía Nam, chúng cùng nghỉ dưỡng!”
Hai mới đăng ký kết hôn, Bạc Yến Châu một chút cũng làm việc, chỉ ở bên cô vài ngày.
Dù công việc bận rộn, nhưng giờ nhận điều gì mới là quan trọng hơn với .
Hứa Sơ Nguyện mang theo tâm trạng hân hoan, theo ngoài.
Hành trình vài tiếng đồng hồ, tối hôm đó, cặp vợ chồng mới cưới xuất hiện đảo nghỉ dưỡng, cùng dùng bữa tối lãng mạn ánh nến tại nhà hàng biển…
Mấy ngày tiếp theo, mỗi ngày Hứa Sơ Nguyện đều đăng một weibo, nội dung là ảnh phong cảnh đảo.
Ai cũng thể , cô và Bạc Yến Châu ở bên thực sự hạnh phúc và ngọt ngào.
Thẩm Khanh Khanh xong, khỏi ghen tị.
Sơ Sơ khổ tận cam lai, giờ mỗi ngày đều ngọt ngào hạnh phúc.
Không khi nào mới đến lượt hưởng hạnh phúc như ?
Từ khi chân cô khỏi hẳn, cô và Hoắc Tư Ngự đều trở về công ty của để bận rộn với công việc, chỉ buổi tối giờ làm thỉnh thoảng mới thể gặp mặt ăn tối cùng .
Thời gian ở bên giảm nhiều.
Thẩm Khanh Khanh bực bội lăn qua lăn giường.
lúc đó, điện thoại nhận tin nhắn, là mấy cô bạn đang rủ cô ngoài chơi.
Nói là tối nay bạn sắp sinh nhật, đều là một giới, Thẩm Khanh Khanh cũng quen .
Vả chân cô cũng khỏi hẳn.
Gần đây thương lưng thương chân, gần một tháng hẹn hò với các chị em.
Vì Thẩm Khanh Khanh liền nhận lời.
Trước khi , cô nhắn tin cho Hoắc Tư Ngự, với : “Đại ca họ Hoắc, tối nay em về ăn cơm .”
Bên Hoắc Tư Ngự lẽ bận, nên trả lời tin nhắn nhanh.
Anh hỏi: “Định ?”
Thẩm Khanh Khanh thành thật trả lời: “Ừ, tối nay bạn sinh nhật, rủ em cùng .”
Hoắc Tư Ngự cũng cấm cô , chỉ dặn dò một câu: “Nếu uống rượu thì gọi điện cho , đến đón em.”
Nhìn thấy tin nhắn , Thẩm Khanh Khanh một vui vẻ lâu.
Bởi vì, đây coi như là đại ca họ Hoắc đang chủ động quan tâm cô!
Cô mừng rỡ trả lời: “Vâng.”
Khoảng hơn 5 giờ chiều, Thẩm Khanh Khanh quần áo, trang điểm nhẹ nhàng ngoài hẹn.
Đầu tiên cùng bạn bè ăn cơm, đó chuyển sang hộp đêm để ăn mừng.
Khi tới nơi, cô thấy Chu Thừa Nghiêu cũng ở đó, liền chủ động chào hỏi.
Chu Thừa Nghiêu xuống cạnh cô, hai một thời gian gặp, liền cùng trò chuyện.
Chu Thừa Nghiêu còn : “Trước công tác, em thương, thế nào ? Giờ đỡ ?”
“Chỉ là thương nhẹ thôi, đáng ngại, đừng lo lắng.”
Nhắc đến vết thương, Thẩm Khanh Khanh nhịn bực bội, “Đều là tại trai em cả, nếu Thẩm Như Phong ngày ngày bắt nạt em, em thương, nhưng cũng chẳng khá hơn là mấy, bố em dạy cho một trận.”
“Vậy thì .”
Chu Thừa Nghiêu xong, khóe mắt cũng thấm đượm nụ .
Là bạn thuở nhỏ cùng lớn lên, đương nhiên hai em từ nhỏ đến lớn vẫn cứ đánh ồn ào như .
Anh còn chuyện gì đó với Thẩm Khanh Khanh, nhưng cô mấy cô bạn kéo , hỏi han tiến triển giữa cô và Hoắc Tư Ngự.
Thẩm Khanh Khanh nghĩ đến mối quan hệ giữa hai , chút phiền não, liền kể với .
Vẻ mặt thất thần khiến thấy đành lòng.
“Nghe em , tình cảm giữa hai dường như cũng chẳng tiến triển gì nhỉ.”
“Bảo bối Khanh , em như !”
Thẩm Khanh Khanh nhăn mặt sắp , “Vậy em thể làm chứ?”
Cô dám quá chủ động, dù mặt nhiều làm trò , thêm vài nữa, trong lòng chắc chỉ còn ấn tượng về thôi.
“Lại đây, đây, bọn chị em cho em mưu kế!”
Thẩm Khanh Khanh mắt sáng lên, vội vàng cúi gần, “Các chị .”
“Em thể tìm cớ gì đó, tạo cơ hội ở bên , ví dụ như đèn nhà em hỏng , phòng tắm mất nước, cái gì cũng , miễn là lừa tới nhà em.”
“ , em nấu ăn ngon ? Cũng thể mượn cớ học nấu ăn để ở bên .”
Một cô bạn khác táo bạo hơn với Thẩm Khanh Khanh: “Em nhát gan hơn cả chuột thế, cơ hội như , nếu là chị, chị kéo thẳng về phòng, xông tới cho xong chuyện .”