14
Anh hẳn cũng cho rằng, đang lời say, tính .
Tôi cũng coi như nhớ chuyện tối qua xảy .
Thoáng chốc, nửa tháng sắp kết thúc, cũng sắp rời .
Ôn Cẩn ngăn cản, dịu dàng : "Sau ở ngoài chuyện gì, cần giúp đỡ, đừng sợ, tùy lúc tìm ."
Tôi gật đầu.
Rõ ràng đây là ngày mong đợi nhất, nhưng kỳ lạ là, trong lòng chút vui mừng nào.
Hôm đó, Hoắc Thân tìm .
Tôi tin đồn, công ty của Hoắc Thân thật sự phá sản.
ngờ, Hoắc Thân chỉ đến tìm để , mà còn với , Ôn Cẩn là rắn!
Khi thấy câu , như sét đánh, nổ tung đầu óc , tê dại ngón tay:
"Anh bệnh đúng ? Đi khám khoa não ! Anh xem 'Tây Du Ký' nhiều quá đúng ?"
Tôi gắng gượng trấn tĩnh, Hoắc Thân bất kỳ sơ hở nào.
"Ninh Nhi, em tin , thật sự là một con rắn lớn! Hồi nhỏ từng thấy ..."
Hoắc Thân với , hồi nhỏ, trong một trung tâm thương mại đột nhiên xảy hỏa hoạn, thấy một xa biến thành rắn, dẫn một bé gái rời .
Lúc đó, với nhiều chuyện , nhưng ai tin, cho rằng kích thích, nhảm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/om-ran-vao-long/chap-11.html.]
Lý do đột nhiên nhận Ôn Cẩn, là vì khi hóa rắn, mu bàn tay đó hình xăm hoa sen.
Trên tay Ôn Cẩn cũng hình xăm hoa sen.
Gai xương rồng
Tôi sững sờ, hỏa hoạn, trung tâm thương mại...
Tôi nhớ, mơ hồ nhớ, hồi nhỏ lửa bao vây.
Chỉ là nhớ, trốn khỏi trung tâm thương mại như thế nào.
Mẹ , là Ôn Cẩn ôm .
Ôn Cẩn là ân nhân cứu mạng của .
Tôi còn nhớ thời gian đó, ngày ngày , sợ lửa, cũng sợ rắn, cho dù TV xem thấy cảnh rắn trong thế giới động vật, cũng sợ to.
Vì , quên mất là Ôn Cẩn hóa rắn cứu , mà lúc đó còn quá nhỏ, vì quá sợ hãi, nên chỉ sinh nỗi sợ lửa, mà còn ám ảnh tâm lý với rắn.
Hơn nữa, chỉ cần Ôn Cẩn đến gần , sẽ .
Dần dà, Ôn Cẩn đến gặp càng ngày càng ít.
Mẹ đây , vụ hỏa hoạn, bám Ôn Cẩn nhất.
Tôi rời , thèm để ý Hoắc Thân nữa.
tiếng gào thét của Hoắc Thân như mũi tên b.ắ.n , đ.â.m về phía :
"Em chờ đấy! Anh nhất định sẽ chứng minh cho em thấy."