Chúng bãi cỏ, ngước trời lấp lánh.
“Hình như, ở đây sáng thật.” – Tôi .
“Ừ, mỗi khi tâm trạng , em thường một lái xe đến đây ngắm .”
Chúng gì nữa, chỉ yên lặng ngẩng đầu, lặng ngắm bầu trời bao la.
Gió đêm thổi qua, mang theo làn lạnh.
Vai chợt ấm lên, Nhâm Vân Tịch vòng tay ôm lấy .
Hơi thở nóng rực phả tai.
“Chị , đừng vì mà đau lòng nữa, đáng .”
“Ừm.” – Tôi khẽ gật đầu.
Trong bóng tối, ánh mắt Nhâm Vân Tịch càng thêm rực sáng.
Cậu rời, ánh tha thiết, nóng bỏng.
Giây tiếp theo, cúi xuống, hôn lên môi .
Tôi để mặc suy nghĩ trống rỗng, nghĩ gì cả, chỉ thuận theo bản năng.
Tôi phát hiện vô thức ôm lấy , đáp nụ hôn .
Tôi mới hiểu rõ lòng , thì , cảm tình với .
Làm chuyện mật với , hề phản cảm.
“Chị , thử thích em ?” – Cậu ôm thở dốc, trong giọng như mang theo sự cầu xin.
23
Nhâm Vân Tịch đưa về khách sạn.
Khi xoay định rời , giữ lấy tay .
Trước khi kịp phản ứng, nhón chân, hôn lên môi .
Cơ thể cứng một giây, ôm chặt lấy , hôn đáp thật sâu.
Cậu bế phòng, dùng chân đóng cửa.
Ngay đó, chúng ngã xuống giường.
Một đêm dây dưa cuồng nhiệt.
Sáng hôm tỉnh dậy, cảm thấy xương cốt như rã rời, đau nhức.
Một em trai sinh viên trẻ tuổi, đúng là khó chống đỡ.
Cuối cùng cũng đến bước .
hề hối hận.
Tôi nghiêng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Nhâm Vân Tịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/om-lay-ngay-mai/chuong-13.html.]
Ánh mắt mới tỉnh dậy trong suốt, mang theo chút ngây thơ, giống như một chú chó lớn ngoan ngoãn.
Tôi nhịn đưa tay xoa xoa mái tóc .
“Vân Tịch, chị sẽ chịu trách nhiệm với em.”
Cậu chớp mắt: “Chị định chịu trách nhiệm thế nào?”
“Chị sẽ ly hôn với .”
“Thật ?” Cậu đột ngột bật dậy, hai mắt sáng rực.
“Ừm, chị em mang tiếng .” Tôi ngập ngừng một lúc, nhỏ, “Hơn nữa, chị cũng kiểu tùy tiện, chị chỉ làm chuyện đó với yêu.”
Nhậm Vân Tịch mừng rỡ như điên: “Nếu em hiểu sai thì… ý chị là… chị yêu em?”
Tôi cúi đầu, một lúc mới khe khẽ đáp: “Ừm.”
“A a a!”
Tôi bế bổng lên, xoay vòng vòng trong niềm phấn khích.
“Ha ha ha, em vui quá mất!” Tiếng trong trẻo vang vọng khắp căn phòng.
24
Khi đang ăn ngoài cùng Nhâm Vân Tịch, nhận điện thoại từ Phí Tố.
“Hôm qua em ? Anh về nhà thấy em.”
“Phí Tố, chuyện với . Khi nào rảnh?”
“Bây giờ đang ở nhà, đợi em.”
Nhâm Vân Tịch đưa đến cổng biệt thự, tạm biệt .
“Chị cần em cùng ?” Cậu hỏi.
“Về , chị tự giải quyết .” Tôi đẩy nhẹ rời .
Chuyện ly hôn là giữa và Phí Tố, tự đối mặt.
Vừa mở cửa nhà, Phí Tố bước .
Anh trông mệt mỏi, vẻ mất ngủ cả đêm.
Gạt tàn bàn chất đầy tàn thuốc.
“Em ở tối qua? Anh tìm tất cả mấy căn nhà tên mà thấy, về đây đợi em suốt đêm.” Giọng khàn khàn.
“Ở khách sạn.” Tôi đáp.
“Thần Thần, hôm qua là quá đáng. Căn nhà đó hề chuyển cho Dư Nhiễm Nhiễm, em mới là vợ , tài sản của đều là của em. Anh chỉ là… chỉ là em cúi đầu một thôi, em bao lâu để ý đến …”
“Phí Tố, chúng ly hôn .” Tôi cắt ngang lời .
Đồng tử co , trân trối, một lúc lâu động đậy.
Hồi lâu , mới run giọng : “Chúng du lịch ! Không em từng đến Lệ Giang ? Chúng ngay ngày mai, , hôm nay cũng . Em còn , đều thể với em.”