ÔM CON BỎ CHẠY, THÁI TỬ GIA PHÁT ĐIN - Chap 5

Cập nhật lúc: 2025-06-16 14:56:25
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

17

Ngày hôm sau, tôi lại đến bệnh viện.

Mẹ kế thấy tôi và Yên Yên, rất vui mừng.

Bà cố gắng ngồi dậy, nắm tay chúng tôi và nói rất nhiều chuyện.

Yên Yên vi de mẹ kế vui, đã cho bà xem rất nhiều hình ảnh trong điện thoại:

‘Bà ơi, đây là hình ảnh con và mẹ đi trượt tuyết, trượt tuyết thật vui!’

‘Cái này, cái này, đây là hình ảnh mẹ dạy con bơi!’

Mẹ kế vừa nghe vừa gật đầu liên tục, cười tươi

'Ôi, thấy Yên Yên và con sống tốt, 'ẹ cũng yên tâm rồi.’

Khi lật đến bức ảnh chụp chung ở công viên giải trí hôm qua.

Mẹ kế bỗng nheo mắt lại, chỉ vào Lãng Hành trong bức ảnh và nói:

‘Chàng trai này có vẻ hơi quen quen?’

Tôi hơi ngạc nhiên: ‘Á, mẹ đã gặp anh ấy à?’

Để không làm mẹ kế lo lắng, tôi nói dối rằng mình làm kế toán trong một công ty, đi ra nước ngoài cũng là vì công ty cần mở rộng kinh doanh quốc tế.

Gai xương rồng

Mẹ kế hồi tưởng lại:

‘Hồi đó, ta vừa mới ly hôn với bố con, nhưng thỉnh thoảng ông ấy vẫn đến tìm mẹ đòi tiền. M không nói với con vì sợ con lo lắng.’

‘Có một lần, ông ấy say rượu, lại đến nhà đập phá đồ đạc, thì chàng trai trong bức ảnh vừa lúc đi ngang qua, đã ra tay giúp ,từ đó ông ta không còn đến tìm mẹ nữa.’

"‘Một năm trước, mẹ không bị ngã ? Chính chàng trai này đã đưa mẹ vào bệnh viện, còn tìm hộ lý cho mẹ nữa. Tôi định trả tiền cho cậu ấy, nhưng cậu ấy nhất quyết không nhận.’

Nghe vậy, tôi không khỏi hít một hơi lạnh.

Vì chênh lệch múi giờ và khoảng cách, dù tôi thường xuyên gọi điện cho mẹ kế, hỏi thăm tình hình của bà, nhưng rốt cuộc khả năng cũng có hạn.

Tôi tưởng rằng mẹ kế gặp được người tốt bụng, không ngờ lại là Lãng Hành âm thầm chăm sóc cho gia đình tôi.

Thấy sắc mặt tôi thay đổi, mẹ kế thử hỏi:

‘Mãn Mãn, chàng trai này là bạn trai con phải không?’

Bà liếc nhìn Yên Yên đang chơi game, rồi hạ giọng nói:

‘Mẹ thấy cậy ấy và Yên Yên có vài phần giống nhau, con nói thật với mẹ đi, có phải anh ấy là cha ruột của Yên Yên không?’"

"Tôi muốn nói nhưng lại ngừng lại, không biết phải mô tả mối quan hệ phức tạp này như thế nào.

Mẹ kế thở dài:

‘Mãn Mãn, mẹ biết. Vì sự bạo luc của người đó và sự nhút nhát của mẹ, con từ nhỏ đã rất kháng cự với các mối quan hệ thân mật. Nên mặc dù con có rất nhiều người theo đuổi, nhưng con chưa bao giờ nghĩ đến việc yêu đương hay kết hôn, vì con thực sự đã bị tổn thương quá nhiều.’

‘Là một người mẹ, mẹ rất hy vọng con có thể buông bỏ quá khứ, thử tạo dựng một gia đình mới.’

‘Nhưng dù con cuối cùng chọn gì, mẹ cũng sẽ ủng hộ con. Mãn Mãn, mẹ chỉ muốn con và Yên Yên hạnh phúc.’

Tôi nghẹn ngào không nói nên lời.

18

Mẹ kế nói đúng, tôi thực sự không tin vào tình yêu, tôi chỉ tin vào tiền.

Vì vậy, mặc dù Lãng Hành đối xử rất tốt với tôi.

Nhưng khi biết rằng anh ấy có thể phải liên hôn, tôi vẫn không do dự mà rút lui.

Sự chênh lệch về tầng lớp xã hội khiến tôi có nhiều lo lắng.

Những ký ức không tốt từ thời thơ ấu càng làm tôi trở thành người có kiểu gắn bó tránh né.

Tôi không dám đặt cược cảm xúc vào lương tâm của đàn ông, huống chi là một người đàn ông quyền lực.

Khi phát hiện mình có thai, phản ứng đầu tiên của tôi là hoang mang, muốn bỏ đứa trẻ.

Nhưng ngay sau đó, tôi lại nhớ đến những lời mà cha dượng đã nói với tôi trước đây:

‘Con bé ngu ngốc, thà để nó bị bỏ đi ngay từ trong bụng còn hơn.’

Tuổi thơ của tôi đã khổ sở như vậy, tại sao tôi không thể để cho con tôi có một cuộc sống tốt hơn một chút?

Sau khi gặp mẹ kế, tôi càng kiên định với ý tưởng này.

Tôi có tiền có sắc, Lãng Hành lại là một lựa chọn thích hợp để làm cha, chắc chắn rằng đứa trẻ sinh ra sẽ không có gene kém.

Khi tôi đã có thai, đó chính là duyên phận mà trời ban cho tôi và đứa trẻ.

Tôi muốn giữ lại đứa trẻ này một mình.

Quả thật, Yên Yên ra đời đã mang đến cho tôi rất nhiều niềm vui.

Có lần, cô bé cầm một khẩu s.ú.n.g đồ chơi, ngồi trong đám cỏ, nhẹ nhàng gọi tôi:

‘Mẹ lại đây một chút!’

Tôi tưởng cô bé không thoải mái, nên đã vội vàng chạy lại hỏi:

‘Có chuyện gì vậy, con yêu, có chỗ nào khó chịu không?’"

Kết quả là Yên Yên ôm cổ tôi, hôn vài cái và nói:

‘Con muốn hôn mẹ.’

Vào khoảnh khắc đó, tôi không kìm được, nước mắt tràn ngập trong mắt.

Tôi nghĩ.

Tôi thật hạnh phúc.

Con gái, chưa bao giờ là gánh nặng của tôi.

Con gái, là sự cứu rỗi của tôi, là tất cả của tôi.

Tôi dùng hết sức lực để đáp ứng mọi yêu cầu của Yên Yên, như thể đang bù đắp cho chính mình trong quá khứ.

Vào khoảnh khắc tái ngộ với Lãng Hành.

Tôi vô cùng sợ hãi anh ấy sẽ biết sự thật và cướp Yên Yên đi.

Tôi cảm nhận rõ ràng rằng mình đã lung lay.

Lãng Hành... dường như thật sự yêu tôi.

Thậm chí khi chưa biết Yên Yên là con gái ruột của anh, anh vẫn đối xử với cô bé như con gái mình.

Và không có vẻ gì là giả dối.

Vậy thì, có phải tôi có thể thử đáp lại tình cảm của anh không?

Đã bỏ lỡ nhiều năm như vậy.

Tôi không muốn tiếp tục bỏ lỡ Lãng Hành nữa. 

19

Khi tôi đưa Yên Yên trở về biệt thự.

Cô bé đã ngủ say.

Gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng, đáng yêu vô cùng.

Tôi cẩn thận đặt Yên Yên xuống giường, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Đi qua phòng làm việc, bên trong vang lên âm thanh của cuộc trò chuyện.

Cửa phòng khép hờ, tôi ngẩng đầu nhìn vào và phát hiện bác sĩ gia đình đang kiểm tra sức khỏe cho Lãng Hành.

'Cậu vẫn thường xuyên mất ngủ phải không? Tôi nhớ không lâu trước đây, ông còn phải dựa vào thuốc để có thể ngủ.'

'Thỉnh thoảng.'

'Tôi nghe quản gia nói cậu thường bị đau dạ dày, tôi đã kê cho cậy vài đơn thuốc, nhất định phải ăn uống đúng giờ và uống thuốc đúng cách.'

'Ừ.'

'Tình trạng đau đầu của cậu bây giờ thế nào?'

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/om-con-bo-chay-thai-tu-gia-phat-din/chap-5.html.]

'Đã khá hơn nhiều.'

Tôi càng nghe càng cảm thấy lo lắng.

Tôi đã không ở đó trong những năm qua, Lãng Hành đã trải qua điều gì?

Tại sao còn trẻ như vậy mà cơ thể lại có nhiều vấn đề?

Khi bác sĩ nói đến phần sau, sắc mặt càng trở nên nghiêm túc:

'Thiếu gia, tôi đã biết cậy nhiều năm rồi. Xin hỏi một câu thô lỗ, tiểu thư Tô có phải đã trở về không?'

Lãng Hành nhẹ nhàng 'ừ' một tiếng.

Bác sĩ thở dài nặng nề:

'Kể từ khi tiểu thư Tô trở về, tình trạng sức khỏe của ông đã có sự cải thiện. Cốt lõi vấn đề là tôi nghĩ những gì ông cần điều trị không phải là bệnh tật về thể chất, mà là bệnh trong tâm hồn.'

'Hãy chăm sóc tiểu thư Tô một cách tốt nhất, khiến cô ấy thay đổi quyết định và ở bên cậu.'

'Tiểu thư Tô mới chính là liều thuốc duy nhất có thể chữa lành cậu.'

Bác sĩ còn nói một đống lời khuyên, rồi mới cầm hộp thuốc chuẩn bị rời đi.

Rồi bác sĩ và tôi đứng ở cửa, nhìn nhau một hồi.

Ông ấy ngưng lại một chút, lịch sự chào tôi, rồi nhanh chóng rời đi.

Tôi đẩy cửa bước vào.

Lãng Hành đột nhiên sững sờ.

Anh ấy môi mím chặt, có chút chán nản nói:

' Mãn Mãn, em đã nghe được bao nhiêu rồi?'

20

'Em đã nghe tất cả.'

Tôi ngồi trên bàn làm việc, nghiêng đầu nhìn anh ấy, biểu lộ sự không hài lòng:

'Sau khi em rời đi, anh đã chăm sóc bản thân như vậy sao?'

Lãng Hành quay mặt đi không nhìn tôi, giọng nói lạnh lùng: 'Em không hiểu.'"

Tôi: '?'

Anh ấy hít mũi một cái, giọng điệu đầy u oán:

'Ngày em biến mất, anh đã tìm khắp thành phố H, nhưng không tìm thấy em dù chỉ một dấu vết.'

'Đến khi biết em đã ra nước ngoài, đến một nơi mà anh không thể tìm được.'

'Lúc đó anh cảm thấy như chet lặng, nghĩ rằng em đã bỏ rơi anh rồi, sức khỏe kém thì có ý nghĩa gì, cũng chẳng ai quan tâm.'

Tôi nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt điển trai của Lãng Hành, giọng nói trở nên dịu dàng hơn:

'Làm sao mà như vậy được, sức khỏe mới là tài sản, nhìn xem, cuối cùng anh cũng đã tìm đến bác sĩ.'

Nhưng Lãng Hành bỗng nhiên nắm chặt lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào trong vòng tay anh ấy.

Hơi thở nóng rực của anh phả xuống đỉnh đầu tôi, mang theo một chút tức giận.

"Anh lúc đó mỗi tháng đều phát ra tin tức tôi ốm nặng, chính là để dụ em về nước, nhưng kết quả là em chưa một lần đến thăm anh."

" Mãn Mãn, em thật tàn nhẫn."

"Sau đó, anh đã suy nghĩ thông suốt, thà rằng kỳ vọng em có lương tâm quay lại, còn hơn là anh chăm sóc sức khỏe của mình, nhanh chóng nắm quyền lực của nhà họ , như vậy em cho dù bay đến Nam Cực cũng không thể trốn thoát."

Hình như có người gửi tin nhắn cho tôi nói rằng Lãng Hành ốm nặng.

Nhưng người đó mỗi vài ngày lại gửi một lần, nhìn cứ như lừa đảo.

Tôi có khả năng phòng chống lừa đảo cực kỳ tốt, lập tức chặn số điện thoại đó.

Nhưng tôi không dám nói với Lãng Hành chuyện này, không thì anh ấy lại tức chết.

Để bình ổn cảm xúc, tôi quyết định tạo cho anh ấy một bất ngờ, nên nhẹ nhàng gợi ý:

"Anh có thấy rằng, Yên Yên trông có chút giống anh không?"

Trong mắt Lãng Hành hiện lên một tia nghi hoặc.

Sau đó, dường như anh ấy liên tưởng đến điều gì đó, mắt mở to.

Dưới ánh mắt mong chờ của tôi, anh ấy từng chữ một nói:

"Chẳng lẽ em ở nước ngoài quá nhớ anh, nên đã tìm một người thay thế tôi, rồi sinh ra Yên Yên với người đàn ông đó?"

Tôi: "?."

Thật tiếc khi cái đầu này không đi làm biên kịch.

Tôi quỳ ngồi trên đùi anh ấy, nghẹn ngào không nói nên lời:

"Bình thường thấy anh khá thông minh, mà trong chuyện tình cảm sao lúc nào cũng ngu ngốc thế."

"Cũng may là con gái chúng ta không giống anh, đầu óc chỉ biết yêu đương."

Cuối cùng Lãng Hành cũng đã phản ứng lại.

Anh ấy chăm chú nhìn tôi không chớp mắt, ánh mắt dần trở nên mãnh liệt:

"Em nói Yê Tên là con gái ruột của chúng ta sao?"

Tôi nghiêm túc gật đầu.

Lãng Hành lập tức thở gấp.

Đôi mắt đen sâu thẳm của anh sáng lên một cách đáng sợ, nóng bỏng đến nỗi tôi không dám nhìn thẳng vào anh.

Tôi nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận một nụ hôn nồng nàn.

Kết quả chờ mãi, chỉ nghe thấy anh lẩm bẩm:

"Người đàn ông hoang dã này lại là chính anh."

Tôi không thể nhịn được nữa, ghé sát tai anh thì thầm:

"Ngốc quá, anh, sao lại đứng ngây ra thế, hôn em đi!"

"Được."

Lãng Hành khàn khàn trả lời một câu, hạ xuống một nụ hôn ở môi tôi.

Anh ngẩng đầu nhìn tôi, biểu cảm dịu dàng, ánh mắt chăm chú và đầy tình cảm, như đang đối xử với một viên ngọc quý dễ vỡ.

Trái tim tôi không ngừng đập mạnh.

"Mãn Mãn, anh không cầu mong gì khác, chỉ hy vọng em có thể ở bên anh."

Lãng Hành nắm lấy tay tôi, từ từ đặt lên má anh, sức nặng rất nhẹ, nhưng lại vô cùng kiên định:

"Chỉ khi được em nhìn, sự tồn tại của anh mới có ý nghĩa."

"Em chưa bao giờ là chim hoàng yến của anh, mà là tất cả của tôi. Tô Mãn Mãn, anh sẽ mãi mãi yêu em."

Nói đến đây, đôi mắt Lãng Hành đã đỏ lên.

Tôi nâng mặt anh lên, cúi xuống hôn đi những giọt nước mắt của anh.

Và tôi nghiêm túc hứa hẹn:

" Lãng Hành, em cũng yêu anh."

Cuộc đời luôn có nhiều điều bỏ lỡ và tiếc nuối.

May mắn thay.

Lần này, tôi đã sớm nhìn thấu trái tim của mình.

Nói gì thì nói.

Gia đình ba người chúng ta sống hạnh phúc bên nhau, điều đó quan trọng hơn bất cứ thứ gì!

Dù sao, tương lai còn rất dài, đúng không?

Hêt 

Loading...