Nữ Y Sĩ Nông Môn Bị Chiến Thần Vương Gia Cưỡng Liêu Đi - Chương 55: Tặng hoa

Cập nhật lúc: 2025-09-27 08:01:02
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

“Không lợi hại, những điều đều ghi chép trong y thư, cũng chỉ theo bước chân của những tiền bối mà thôi.”

"Còn những loại cỏ dại vứt , sinh lực của chúng mãnh liệt, nếu chỉ xới đất thông thường thì cơ bản thể nhổ sạch , chúng còn hút hết dưỡng chất của lúa. Còn những cây còn sót trong ruộng, đến khi xới đất một lượt nữa thì chúng cơ bản sẽ chết, cho dù c.h.ế.t thì cũng thể tranh giành nổi với lúa."

Nói xong, nàng đeo chiếc gùi lên lưng, bắt đầu bận rộn. Bốn đang giúp việc ở gần đó, cũng thầm giơ ngón tay cái tán thưởng Lâm Kiều An trong lòng, tự hào vì Vương gia của bọn họ thể tìm một như giữa vạn .

Trong Tĩnh Vương phủ, bao giờ cần đến những tiểu thư khuê các tinh thông cầm kỳ thư họa, mà cần những thực sự đặt binh sĩ trong lòng, thể mưu cầu phúc lợi cho bách tính thiên hạ. Vương gia của bọn họ bấy lâu nay vẫn luôn làm hai việc đó.

Những ngày đó, Lâm Kiều An ngoài việc mỗi sáng cùng Triệu Tứ Nương đưa Tiểu Thần Hi đến thư viện, thời gian còn đều vùi đầu đồng ruộng. Khi thì bận rộn hái thảo dược trong ruộng, khi thì cùng Hoàng bá và những khác thảo luận về việc trồng lúa.

Còn Sở Diệp Thần, từ ngày hôm đó trở , cả dường như biến mất khỏi thế giới của họ. Ngay cả Tiểu Thần Hi vì Sở Diệp Thần bầu bạn lâu như , giờ đây mỗi ngày trở về, thấy , cả thằng bé cứ như một quả bóng xì .

Hôm đó, khi Lâm Kiều An đeo một gùi đầy dược liệu từ trong ruộng trở về, ngoài cửa Mai Viên dừng mấy cỗ xe ngựa, và sân chính là Diệp Phong.

Nhìn thấy Lâm Kiều An với kiểu tóc nam nhân, đeo gùi, chân trần, Diệp Phong sững sờ, đó tiến lên: "Lâm cô nương, đây là những bông hoa chủ tử sai hái về. Ở đây đào hoa, lê hoa, mai hoa, tường vi, nhài hoa. Ngoài , nếu cô nương còn cần thứ gì khác, thuộc hạ cũng thể cùng lúc hái về giúp cô nương!"

Lâm Kiều An mấy cỗ xe ngựa chất đầy cánh hoa, nhất thời gì. Nàng thích nấu rượu, cũng nấu rượu, nhưng nàng mở tửu xưởng. Nhiều cánh hoa như , thể nấu hàng ngàn cân rượu .

Thấy Lâm Kiều An thất thần, Diệp Phong hỏi: "Lâm cô nương, những bông hoa , đủ chứ?"

"Đủ, đủ lắm . Thay tạ ơn chủ tử của các ngươi, bảo , đợi nấu rượu xong, sẽ là đầu tiên mời uống!" Lâm Kiều An ngượng ngùng .

Lời dứt, Diệp Phong hiển nhiên thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày nay, Vương gia của bọn họ quá bận rộn, thể , thời gian giúp Lâm cô nương hái hoa, đành sai bọn hạ thuộc . ngày thường tay bọn họ cầm đều là đao g.i.ế.c , thực sự thể hái những bông hoa chỉ cần dùng chút sức là sẽ nát.

lúc , tiếng vó ngựa "đát đát đát" truyền đến. Diệp Phong qua, chỉ thấy đó là Tiêu Vương, Sở Vân Tiêu. Để Vương gia nhà lộ phận, vội vàng tiến lên đón: "Tứ gia, đến đây?"

"Sao đến ? Mấy ngày nay, gia chủ các ngươi sai hái gần hết đào hoa trong phủ của . Nếu lén theo ngươi, còn chẳng chủ tử nhà ngươi định mang cả vườn đào hoa của đến cho cô nương tắm rửa? Chủ tử các ngươi hại năm nay trong phủ còn quả đào nào để ăn!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nu-y-si-nong-mon-bi-chien-than-vuong-gia-cuong-lieu-di/chuong-55-tang-hoa.html.]

Đối với hành vi lén lút đến Tiêu Vương phủ hái đào hoa, tuy Diệp Phong cũng thấy gì sai, nhưng xét cho cùng thì cũng tiện lộ liễu. Thế là Diệp Phong nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ngày thường cũng chẳng thấy ở kinh đô ăn lấy một quả đào, năm nay ngược nhớ nhung!"

"Ta ăn, chẳng lẽ hạ nhân trong phủ cũng thể ăn ? Lại còn chủ tử các ngươi hái hết , chẳng lẽ cho phép đến xem xét ư?"

Sau đó, Sở Vân Tiêu nhảy xuống ngựa, đến mặt Lâm Kiều An quan sát một lượt thật kỹ, tự đánh giá: "Vóc dáng trông tệ, chỉ là nhỏ một chút. Khuôn mặt cũng tệ, chỉ là hợp với kiểu tóc cho lắm. Lại còn cái eo cũng quá mảnh, sinh con chắc sẽ vất vả. Còn nữa, , , , chân trần, cả dính đầy bùn đất, thể xứng với đại ca chứ?"

Nghe Sở Vân Tiêu bình phẩm đủ điều, Lâm Kiều An lập tức nổi cơn tam bành. Nàng Diệp Phong, dùng tay chỉ Sở Vân Tiêu giận dữ : "Người từ đến? Ngươi mau đưa về chỗ cũ ."

Tuy Diệp Phong cũng thích Lâm cô nương Sở Vân Tiêu như , nhưng chỉ là một thị vệ, căn bản cách nào quản Sở Vân Tiêu. Dù nữa, cũng là một Vương gia, là con trai Hoàng thượng. Sau đó ngượng ngùng Sở Vân Tiêu : "Tứ gia, xem, về ?"

"Về ? Về ? Hôm nay sẽ ở đây." Nói xong, bước lên phía Lâm Kiều An, thành khẩn : "Là Lâm cô nương ! Ta là tứ của Diệp Thần, Diệp Tiêu. Ta xin vì hành vi của . Lúc nãy chỉ xem thử, rốt cuộc là nữ tử thế nào thể thu phục đại ca lạnh lùng như băng của . Là lỡ lời, mạo phạm Lâm cô nương."

"Hôm nay đến đây, ngoài việc đến thăm cô nương, chủ yếu là đến để tạ ơn cô nương. Cảm ơn cô nương cứu đại ca , nếu cô nương, đại ca e rằng thể sống sót trở về kinh đô." Nói xong, cúi thật sâu với Lâm Kiều An.

Đối với hành động đổi đột ngột của Sở Vân Tiêu, Lâm Kiều An thích ứng kịp. Sau khi ngẩn một lát mới : "Lời xin nhận, ngươi cũng thấy, lời cảm ơn cũng xong. Bây giờ, ngươi thể về chứ."

Nói xong, nàng đeo gùi lên lưng, về phía trong Mai Viên. Sở Vân Tiêu lập tức theo , từ bên cạnh thấy khuôn mặt trắng nõn của Lâm Kiều An, bèn : "Lâm cô nương, nàng xem, nàng da như tuyết ngưng, mặt như hồng ngọc. Chỉ cần đổi sang bộ y phục , mặc chiếc váy thêu mà các tiểu thư kinh thành vẫn mặc, chắc chắn sẽ khiến kinh ngạc. Lâm cô nương, nàng thử dáng vẻ tuyệt mỹ của ?"

Lâm Kiều An để ý, tiếp tục bước về phía . Sở Vân Tiêu : "Tính cách của Lâm cô nương quả nhiên giống hệt đại ca . Thảo nào đại ca để mắt đến nàng. Nàng cứ yên tâm, chỉ riêng cái tính của nàng thôi, đến lúc đó, nhất định sẽ về phía nàng."

Diệp Phong ở xa, thấy cảnh , cũng khỏi lắc đầu. Tứ gia bộ công phu dày vò , ngay cả chủ tử nhà cũng kiêng dè. Dù thì cũng sẽ làm hại Lâm cô nương, chi bằng cứ mặc kệ .

Lâm Kiều An đặt gùi xuống, Sở Vân Tiêu vẫn thao thao bất tuyệt phía , vui : "Ngươi rốt cuộc làm gì?"

"Ta đây!" Sở Vân Tiêu chính trực .

Đối với của Diệp Thần, trông chừng mười lăm mười sáu tuổi , Lâm Kiều An tỏ ý rằng nàng thực sự dẫn theo loại "đứa trẻ" lớn như . "Ở đây ai chơi với ngươi , ngươi xem, ở đây, ai mà chẳng bận rộn đến mức chân chạm đất."

Loading...