Nữ Y Sĩ Nông Môn Bị Chiến Thần Vương Gia Cưỡng Liêu Đi - Chương 249: Trở về Mai Viên
Cập nhật lúc: 2025-09-27 08:29:48
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Kiều An nhờ Diệp Phong đỡ Sở Diệp Thần, tháo chiếc áo ngoài của , để lộ vết thương bên trong.
Nhìn thấy vết thương lưng Sở Diệp Thần, khâu bằng chỉ giống như may áo, dài đến tận ba ngón tay, cùng với nhiều vết thương lớn nhỏ khác, ngay cả những quen thấy đủ loại vết thương cũng khỏi hít một thật sâu vì kinh ngạc.
Lâm Kiều An dùng rượu mạnh do chiết xuất để sát trùng vết thương, đó rắc bột thuốc lên băng bằng gạc.
Vết thương của Sở Diệp Thần cần khâu một nữa, nhưng hiện tại họ vẫn còn ở ngoài , nếu đường trở về chỗ gập ghềnh hoặc gặp chuyện gì khác thì vết thương thể rách , vì hơn hết là chờ về kinh thành mới tiến hành khâu.
Lâm Kiều An xử lý vết thương cho Sở Diệp Thần, cho bộ quần áo sạch sẽ, mới dậy hỏi: “Xe ngựa đến ?”
Diệp Lãng ngay lập tức bước tới đáp: “Cô Lâm, xe ngựa đợi ở bên ngoài .”
“Đỡ chủ nhân của các lên xe ngựa, cẩn thận, đừng để làm rách vết thương lưng , để sấp xe là .”
Không vì sự xuất hiện của Sở Vân Tiêu cùng khiến ở nơi khuất dám hành động liều lĩnh, vì cách đến kinh thành gần hơn.
Nhóm Lâm Kiều An hướng về phía kinh thành, đường kinh cũng khá thuận lợi, gặp sự cố nào khác.
Còn cái thung lũng nơi hôm qua Lâm Kiều An và những khác thoát c.h.ế.t một cách kỳ diệu, thì đột nhiên xảy hỏa hoạn lớn, thiêu rụi dấu vết đến sạch sẽ.
Ngay cả hang động vốn dùng để ở cũng thuốc nổ phá sập, chẳng còn dấu tích gì của từng sống ở đó, đó một trận mưa lớn rửa sạch vết tích.
Ban đầu Sở Vân Tiêu cùng dự định đưa Sở Diệp Thần về phủ Tĩnh Vương, nhưng Lâm Kiều An nghĩ tới bà Đồng tỉnh trong vườn mai, bèn tìm một lý do khác, cho họ đưa Sở Diệp Thần về vườn mai.
Khi đến vườn mai thì trời sáng hẳn, lúc Sở Vân Tiêu cùng các đưa Sở Diệp Thần trong nhà, thì đúng lúc bà Đồng đang dạo trong sân thấy rõ ràng, nét mặt bà lúc đó đầy lo lắng.
Người khác để ý, nhưng từ khi vườn mai, Lâm Kiều An để ý đến bà Đồng, thấy hết chuyện.
" lúc Lâm Kiều An cũng còn tâm trí để lo lắng chuyện khác, điều quan trọng nhất bây giờ là vết thương đầy của Sở Diệp Thần.
Sau khi Sở Vân Tiêu và những khác đưa Sở Diệp Thần phòng, Lâm Kiều An lập tức lấy hộp y tế và các loại dược liệu cần thiết, với mấy mặt hôm nay: 'Mọi hãy canh chừng , nếu lát nữa đau quá mà tỉnh dậy cử động, nhất định khống chế .'
Mọi gật đầu, thấy Lâm Kiều An dùng kéo cẩn thận cắt từng chút từng chút áo của Sở Diệp Thần từ phía , để lộ những vết thương lưng .
Khi thấy vết thương đó, Lâm Kiều An khỏi cảm thấy đau lòng. Dù cố gắng chăm sóc cẩn thận, nhưng vì đường xa xôi, cho dù lót đệm mềm, thì phần lưng của vẫn trầy xước đến mức m.á.u thịt lẫn lộn.
Lâm Kiều An bảo Diệp Phong đỡ Sở Diệp Thần, đó cẩn thận cởi áo ngoài của , để lộ vết thương bên trong.
Khi thấy vết thương lưng Sở Diệp Thần – một vết dài bằng ba ngón tay khâu bằng chỉ như khâu quần áo, cộng thêm những vết thương lớn nhỏ khác khắp – ngay cả những quen thuộc với đủ loại thương tích cũng khỏi hít một lạnh.
Lâm Kiều An dùng rượu mạnh tự tinh chế để khử trùng vết thương, đó rắc thuốc bột quấn bằng băng gạc.
Vết thương của Sở Diệp Thần thực cần khâu nữa, nhưng hiện giờ bọn họ vẫn còn đang ở bên ngoài. Trên đường về nếu xóc nảy quá mạnh hoặc gặp chuyện gì ngoài ý , vết thương thể sẽ rách trở , chi bằng chờ về kinh đô khâu sẽ hơn.
Sau khi xử lý xong vết thương, Lâm Kiều An giúp bộ quần áo sạch sẽ, mới dậy hỏi:
“Xe ngựa đến ?”
Diệp Lãng lập tức bước lên đáp:
“Lâm cô nương, xe ngựa đợi sẵn bên ngoài .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nu-y-si-nong-mon-bi-chien-than-vuong-gia-cuong-lieu-di/chuong-249-tro-ve-mai-vien.html.]
“Khiêng chủ tử của các ngươi lên xe, cẩn thận một chút, đừng làm rách vết thương ở lưng. Cứ để sấp trong xe là .”
Không rõ là do sự xuất hiện của Sở Vân Tiêu và những khác khiến kẻ đang ẩn nấp dám tay, là vì cách đến kinh thành ngày càng gần.
Đoàn của Lâm Kiều An lên đường trở kinh thành, dọc đường thuận lợi, gặp chuyện gì bất trắc.
Còn cái thung lũng nơi hôm qua Lâm Kiều An và Sở Diệp Thần suýt mất mạng, bỗng nhiên bốc cháy dữ dội. Một trận hỏa hoạn thiêu rụi bộ dấu vết, sạch sẽ còn sót chút gì.
Ngay cả hang động từng dùng làm chỗ nghỉ cũng thuốc nổ phá sập , để dấu hiệu nào từng ở đó. Sau đó đổ xuống một trận mưa lớn, cuốn trôi dấu tích.
Ban đầu, Sở Vân Tiêu cùng những khác định đưa Sở Diệp Thần về phủ Tĩnh vương, nhưng Lâm Kiều An nghĩ đến di nương Đồng hiện đang hồi tỉnh ở Mai Viên, bèn kiếm cớ, yêu cầu đưa Sở Diệp Thần về Mai Viên vì vương phủ.
Khi cả đoàn đến Mai Viên, trời sáng rõ. Vừa lúc Sở Vân Tiêu và mấy cùng khiêng Sở Diệp Thần trong phòng, di nương Đồng đang tản bộ trong sân cũng trông thấy rõ ràng bộ cảnh tượng . Trong khoảnh khắc, nét mặt bà tràn đầy lo lắng.
Những khác chú ý, nhưng Lâm Kiều An, từ khi bước Mai Viên luôn âm thầm quan sát di nương Đồng, nên thấy hết thảy.
Sau khi thở dài một , Lâm Kiều An dùng nhíp kẹp bông tẩm rượu mạnh, lau xung quanh vết thương một nữa, dùng kéo cắt từng sợi chỉ khâu vết thương của Sở Diệp Thần, cuối cùng dùng nhíp từ từ kéo những sợi chỉ đó khỏi thịt.
Dù Sở Vân Tiêu và Diệp Phong đều là những từng trải qua nhiều chuyện, nhưng lúc cũng khỏi cảm thấy rùng .
Chỉ Lâm Kiều An là thấy gì khác thường, cô chỉ đang làm việc mà đối với cô trở nên hết sức bình thường.
Sau khi lấy hết chỉ khỏi vết thương của Sở Diệp Thần, Lâm Kiều An cẩn thận lật phần thịt từng khâu .
Không ngoài dự đoán, vì thời tiết nóng bức, việc sát trùng kỹ lưỡng, cộng thêm việc chăm sóc trong hai ngày qua, vết thương mưng mủ và hoại tử, cũng dễ hiểu vì Sở Diệp Thần sốt cao đến ngất đêm đó.
Chỉ thấy Lâm Kiều An dùng rượu mạnh để sát trùng con d.a.o phẫu thuật do chính chế tạo, hướng về phần thịt của Sở Diệp Thần vốn thối rữa và mưng mủ.
Khi con d.a.o phẫu thuật của Lâm Kiều An cắt trong thịt, Sở Diệp Thần vốn ngất bỗng vì đau đớn mà bắt đầu co giật, lưng cũng bắt đầu vặn vẹo, bản năng chống hành động tiếp theo của Lâm Kiều An.
Lúc , giọng lạnh lùng của Lâm Kiều An vang lên trong phòng, “Giữ chặt !”
Ban đầu là Sở Vân Tiêu tiến lên, nhưng phát hiện một thể giữ nổi Sở Diệp Thần, cuối cùng ba cùng hợp lực mới đủ giữ chặt Sở Diệp Thần.
Cơ thể Sở Diệp Thần liên tục co giật, nhưng động tác trong tay Lâm Kiều An dừng , cho đến khi cuối cùng Sở Diệp Thần chịu nổi, ngất trong cơn đau đớn.
Cuối cùng, Lâm Kiều An lượt làm sạch hết phần cơ thịt thối rữa và mưng mủ Sở Diệp Thần, lấy sợi chỉ ruột cừu mà đây chuẩn , khâu vết thương của Sở Diệp Thần theo những lỗ kim ban đầu.
Khi việc xử lý xong, trôi qua hơn một tiếng đồng hồ. Với Lâm Kiều An bình thường thì gì to tát, nhưng với Lâm Kiều An lúc , chỉ vô cùng mệt mỏi mà cơ thể cũng đạt đến giới hạn chịu đựng.
Từ khi cùng Tô Thiên Diệp trong thung lũng đó, cô ngoài việc chạy đôn chạy đáo thì chỉ chăm sóc Sở Diệp Thần, dù trong thời gian đó cô chợp mắt chút ít, nhưng luôn nghĩ đến Sở Diệp Thần, chẳng hề nghỉ ngơi thật sự.
Vì , khi xử lý xong vết thương cho Sở Diệp Thần, cả Lâm Kiều An như ngã quỵ, trong trạng thái gần như vững , nhưng cuối cùng vẫn cố gắng gượng thể, đơn thuốc mà Sở Diệp Thần cần, nhờ Diệp Phong sắp xếp lấy thuốc, đó mới gục xuống.
Diệp Tinh đưa Lâm Kiều An về phòng của cô, khi về đến phòng, Diệp Tinh cởi bỏ áo khoác Lâm Kiều An mới phát hiện rằng, chỉ chủ nhân của họ thương.
Mặc dù tiểu thư nhà họ những vết thương lớn như chủ nhân, nhưng đầy những vết thương nhỏ khắp cơ thể, mà cô chịu đựng trong suốt thời gian dài một lời nào, khiến khác rằng tiểu thư nhà họ cũng thương đầy .
Diệp Tinh khỏi chút thương xót tiểu thư nhà họ. Họ là vệ sĩ ngầm, màng tới chuyện kết hôn sinh con trong đời , nhưng tiểu thư nhà họ thì khác. Tiểu thư chỉ gả cho chủ nhân của cô, mà còn thể trở thành cao quý nhất, vì thể để bất kỳ vết sẹo nào.
Cuối cùng, Diệp Tinh đành tự tìm thuốc bôi, lượt xử lý những vết thương Lâm Kiều An, ở bên cạnh tiểu thư. Chủ nhân thì cả đám canh giữ, còn tiểu thư thì chỉ thể dựa cô mà thôi.