Nữ Y Sĩ Nông Môn Bị Chiến Thần Vương Gia Cưỡng Liêu Đi - Chương 242: Lại Gặp Áo Đen

Cập nhật lúc: 2025-09-27 08:12:22
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4fmx81lOty

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi Lâm Kiều An rắc thuốc mê xuống, bọn áo đen tức thì ngã xuống một nửa. Những tên áo đen còn thấy , công thế càng thêm hung ác hiểm độc, may mắn là còn còn đặc biệt nhiều.

Sở Diệp Thần một tay dắt Lâm Kiều An, một tay đối chiến với bọn áo đen . Tuy rằng bọn áo đen ngã xuống nhiều, nhưng bất kể là Lâm Kiều An Sở Diệp Thần đều mang thương tích. Cho dù hai phối hợp ăn ý, trong tình huống địch đông ít, cũng dần dần rơi thế hạ phong.

Ngay lúc Sở Diệp Thần một kiếm đ.â.m một tên áo đen, kiếm còn rút , chỉ thấy hai tên áo đen giơ kiếm hướng về phía Lâm Kiều An c.h.é.m tới.

Sở Diệp Thần thấy , tức thì một trận cấp bách, lập tức rút kiếm hướng về phía một tên áo đen trong đó mà đ.â.m tới, nhưng còn một tên áo đen Sở Diệp Thần căn bản cách nào ngăn cản.

Không kịp suy nghĩ, chỉ thấy Sở Diệp Thần một cái xoay đem Lâm Kiều An che chở trong lòng, dùng lưng của chắn thanh kiếm đó.

Lâm Kiều An tựa vai Sở Diệp Thần, kiếm cắt mở da thịt lưng Sở Diệp Thần, thậm chí mơ hồ thể từ trong da thịt thấy xương cốt bên trong.

Lâm Kiều An tức thì trong lòng một trận lạnh lẽo, nhưng còn đợi nàng lo lắng, hai đạo ngân quang lóe qua, hai tên áo đen còn nhân cơ hội Sở Diệp Thần thương, nữa nhào lên.

Ngay lúc Lâm Kiều An đều tưởng Sở Diệp Thần sắp c.h.ế.t trong tay hai , chỉ thấy Sở Diệp Thần chống đỡ thở cuối cùng, một kiếm cắt đứt cổ của hai .

Làm xong tất cả những điều , Sở Diệp Thần lúc mới thở phào một , đó dùng kiếm chống xuống đất cực kỳ yếu ớt với Lâm Kiều An: “Nơi nguy hiểm, chúng mau chóng rời .”

Lâm Kiều An thấy , vội vàng bước lên, một tay đỡ lấy Sở Diệp Thần, đó : “Ta tiên giúp ngươi khâu miệng vết thương cho , khi bôi thuốc xong, chúng rời , nếu lát nữa ngươi sẽ mất m.á.u mà chết.” Trong giọng đầy vẻ lo lắng.

Sở Diệp Thần yếu ớt đáp : “Được.”

Lâm Kiều An đem Sở Diệp Thần đỡ đến tảng đá bên cạnh xuống, đó từ trong bọc lấy hai viên thuốc đưa cho : “Một viên là cầm máu, một viên là giảm đau, ngươi phục hạ, giúp ngươi khâu miệng vết thương.”

Sau khi Sở Diệp Thần uống thuốc, Lâm Kiều An cẩn thận giúp cởi bỏ y phục . Vết thương sâu đến tận xương cốt lộ , khiến Lâm Kiều An khỏi xót xa.

Không rượu mạnh, nàng đành dùng nước suối múc bằng tay để rửa sạch vết thương. Đến khi Lâm Kiều An rửa xong vết thương cho Sở Diệp Thần, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Dù trong lòng nỡ, nhưng việc cần làm vẫn làm. Lâm Kiều An lấy kim chỉ từ trong bọc . Trước khi bắt tay , nàng khẽ : "Thuốc tê hết , ráng chịu đựng nhé."

Sở Diệp Thần yếu ớt đáp: "Không , cứ làm , chịu ."

Lâm Kiều An gật đầu, hít một thật sâu cầm kim bắt đầu khâu vết thương Sở Diệp Thần.

Tiếng kim chỉ xuyên qua da thịt trở nên chói tai lạ thường trong gian tĩnh mịch, nhưng Sở Diệp Thần vẫn cắn chặt răng, hề phát một tiếng động nhỏ nào.

Quá trình khâu vá dài đằng đẵng và khó khăn, chỉ thử thách ý chí của Sở Diệp Thần mà còn thử thách cả ý chí của Lâm Kiều An.

Cuối cùng, mũi kim cuối cùng, Lâm Kiều An thở phào nhẹ nhõm. Nàng rắc thuốc bột lên vết thương, đó giúp mặc y phục.

Tảng đá nặng trong lòng Lâm Kiều An lắng xuống, nhưng khi thấy sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của Sở Diệp Thần, nàng khỏi thắt lòng: "Trong chốn rừng sâu núi thẳm , tạm thời chỉ thể làm thế thôi. Sau nhiễm trùng . Đợi khi ngoài, sẽ xử lý vết thương cho ."

Sở Diệp Thần nở một nụ yếu ớt: "Không , như lắm ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nu-y-si-nong-mon-bi-chien-than-vuong-gia-cuong-lieu-di/chuong-242-lai-gap-ao-den.html.]

Lâm Kiều An lo lắng hỏi: "Chàng cảm thấy thế nào? Có ?"

"Chưa c.h.ế.t ."

Sở Diệp Thần xong câu đó, liền cố gắng chống đỡ cơ thể dậy, nhưng động đậy, một trận choáng váng ập đến, suýt chút nữa ngã xuống đất. May mà Lâm Kiều An kịp thời đỡ lấy .

Sở Diệp Thần thẳng , hít vài thật sâu, đó : "Chúng thôi, những kẻ đó lúc nào sẽ đuổi tới, chúng nhanh chóng rời ."

Cuối cùng, sự dìu đỡ của Lâm Kiều An, hai rời khỏi nơi .

Hai men theo dòng suối mãi, một canh giờ hơn, cuối cùng cũng thấy một ngôi nhà.

Căn nhà xây bên cạnh dòng suối, một lão ông năm sáu mươi tuổi đang chẻ củi cửa, vợ ông thì đang giặt rau bên bờ sông, xem chừng họ đang chuẩn bữa trưa.

Thấy cảnh , hai mừng rỡ trong lòng. Vì ở đây ở, chứng tỏ nơi cách xa thị trấn là bao, họ cũng xem như thoát khỏi rừng sâu.

Lâm Kiều An dìu Sở Diệp Thần bước tới, với lão ông: "Lão bá, cùng trưởng kinh làm ăn, may đường gặp sơn phỉ."

"Lũ sơn phỉ đó chỉ cướp hết tiền bạc của chúng , mà còn diệt khẩu. Ta và trưởng nhờ hạ nhân liều mạng mới trốn thoát."

" chúng lỡ bước rừng sâu lạc lối, một ngày ăn gì . Không lão bá thể cho chúng dừng chân, xin chén cơm ăn ?"

Lâm Kiều An xong, liền tháo một chiếc trâm bạc đầu đưa qua.

Lão ông Lâm Kiều An, Sở Diệp Thần nàng dìu, thấy hai mặt mũi hiền lành, kẻ đại gian đại ác, lúc mới yên tâm.

Lão ông nhận chiếc trâm bạc trong tay Lâm Kiều An, sang : "Cô nương đây, thứ cần , lão phu và lão bà tử sống trong rừng sâu cũng chẳng dùng đến. Chỉ là chỗ chúng cũng là thôn quê, gì ngon lành để tiếp đãi, chỉ chút cơm rau đạm bạc, mong hai vị đừng chê."

Lâm Kiều An đầy vẻ cảm kích đáp: "Không dám, một bữa ăn là lão bá nhân từ , dám mong ước gì thêm."

Lão ông gật đầu, đó sang với vợ đang giặt rau: "Lão bà tử, trong nhà khách đến ."

Lão bà cụ bưng rau rửa sạch lên, thấy hai Lâm Kiều An, mặt mày hớn hở, vội vàng chào hỏi: "Khách quý ghé thăm chốn núi rừng thật dễ, hôm nay hai vị nhất định nếm thử tài nghệ nấu ăn của lão bà tử ."

Rồi đầu trách lão ông: "Lão già , ngươi cũng thật là, khách đến nhà , cũng bưng chén nước cho họ."

Lão ông đáp: "Ta đây cũng mới xong việc ?" Sau đó với hai Lâm Kiều An: "Hai vị cứ xuống, lão hủ sẽ bưng nước cho hai vị ngay đây."

Lâm Kiều An vội vàng cảm ơn: "Đa tạ lão bá!"

Lão ông bưng nước tới, với Lâm Kiều An: "Hai vị uống từ từ thôi, giúp lão bà tử nhóm lửa nấu cơm, tuổi già , một làm xuể."

Lâm Kiều An gật đầu, thấy lão ông rời , Lâm Kiều An lấy hai viên thuốc từ trong bọc đưa cho Sở Diệp Thần, đó hỏi: "Chàng cảm thấy thế nào?"

Sở Diệp Thần an ủi: "Yên tâm, chịu ."

Loading...