Nữ Y Sĩ Nông Môn Bị Chiến Thần Vương Gia Cưỡng Liêu Đi - Chương 155: Mộc Hạ Tuấn

Cập nhật lúc: 2025-09-27 08:07:21
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa về đến tiểu viện thấy Diệp Phong dẫn một . Lâm Kiều An định thần kỹ, chính là Mộc Hạ Tuấn.

Lâm Kiều An khỏi hỏi: “Ngươi dẫn đến đây làm gì?”

Diệp Phong giải thích: “Lâm cô nương, chúng bắt hải phỉ đảo đó, những khác đều giao cho Tống Thế tử xử lý . Hiện giờ cha chết, những việc liên quan đến đại thần trong triều ở Phong Châu , chỉ thể đột phá từ chỗ .”

tên cứng miệng vô cùng, thế nào cũng chịu hé răng. Không còn cách nào, chỉ đành tạm thời đưa về đây giam giữ, nhốt trong lao phòng chừng g.i.ế.c một cách khó hiểu như cha .”

“Hừ! Cha chính là các ngươi giết, các ngươi g.i.ế.c cha còn moi tin tức khác từ ? Các ngươi , c.h.ế.t cũng sẽ cho các ngươi .” Mộc Hạ Tuấn tin .

Dứt lời, Lâm Kiều An bước tới, đầy vẻ nghi hoặc: “Ai với ngươi cha ngươi là do chúng giết? Cha ngươi quả thực chúng đánh bại, nhưng do chúng giết. Chúng còn kịp động thủ, ông một đám hắc y nhân b.ắ.n tên g.i.ế.c c.h.ế.t .”

“Nếu tin, ngươi thể hỏi bá tánh mặt hôm đó. Những sát thủ đó chỉ g.i.ế.c cha ngươi, mà còn g.i.ế.c Tĩnh Vương Điện hạ. Các ngươi câu kết với những kẻ đó, ngươi nghĩ các ngươi bắt còn lối thoát sinh tồn ?”

“Ngươi chết, một khi khai thì là bọn chúng chết, nếu là ngươi, ngươi sẽ chọn thế nào? Người chẳng cao ráo gì còn đầu óc ngu đần, e là một tên ngốc, thật các ngươi làm cứ ngụ ở Phong Châu lâu như .”

Trong phút chốc, Mộc Hạ Tuấn chọc tức đến sắc mặt tái mét: “Ngươi! Bất kể ngươi cũng sẽ tin. Muốn moi lời từ miệng , trừ khi c.h.ế.t .”

Lâm Kiều An đáp lời nữa, xoay phòng . Trọng thương lành, tuy xe ngựa nhưng xe ngựa dù cũng rung lắc mạnh hơn nhiều so với ô tô hiện đại.

Từ Đức Nhân Đường trở về, nàng toát những giọt mồ hôi mỏng, lúc nàng cần nghỉ ngơi thật .

Vừa bước phòng thấy Sở Diệp Thần theo sát phía . Lâm Kiều An nhíu mày : “Đây là phòng của , ngươi làm gì?”

“Mấy ngày nay chúng chẳng vẫn cùng ? Lẽ nào về đến nơi, nàng vứt bỏ ư?” Sở Diệp Thần vẻ tủi .

Lâm Kiều An liếc trắng mắt: “Không bên cạnh, ngủ , vả ở đây chỉ mỗi là đại phu, ngươi ở cạnh , vạn nhất nửa đêm vấn đề gì khác thì làm ?”

“Mấy ngày nay là vì cả ngươi và đều dưỡng thương, hơn nữa Hứa đại phu cũng nhiều phòng như . Bây giờ về , đương nhiên là về phòng riêng của mỗi chứ.”

Dứt lời, liền truyền đến tiếng hít khí của Sở Diệp Thần. Lâm Kiều An tưởng rằng vết thương của Sở Diệp Thần rách , vội vàng hỏi: “Chàng làm , vết thương rách , mau cởi áo cho xem.”

Sở Diệp Thần tự giác, nhanh chóng cởi hết y phục, lên giường, đợi Lâm Kiều An đến kiểm tra vết thương cho .

Khi Lâm Kiều An về phía vết thương , nàng phát hiện vết thương hề rách , tất cả những gì đều là giả vờ.

Lâm Kiều An giận đến đỏ mặt tía tai : “Chàng vô sỉ đến mức , những thuộc hạ của ngươi ?”

“Điều chỉ nàng thôi!” Sau đó, trực tiếp lên giường của Lâm Kiều An. Nằm xuống , đưa tay về phía Lâm Kiều An : “Nàng cần nghỉ ngơi ? Mau đây.”

Lâm Kiều An động đậy. Sở Diệp Thần tiếp tục : “Yên tâm, với tình cảnh của hai chúng bây giờ, sẽ làm gì nàng cả. Cho dù để tâm đến thể của , cũng sẽ quan tâm đến nàng.”

Nói xong, mặt Lâm Kiều An đỏ bừng. Ngay lập tức, nàng xuống bên cạnh Sở Diệp Thần. Quả nhiên, làm gì cả, chỉ là hai giường nhắm mắt nghỉ ngơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nu-y-si-nong-mon-bi-chien-than-vuong-gia-cuong-lieu-di/chuong-155-moc-ha-tuan.html.]

Thế nhưng, bên ngoài sân truyền đến tiếng Mộc Hạ Tuấn mắng mỏ ngớt: “Ta cho các ngươi , mau thả , thả , sớm muộn gì cũng khiến các ngươi hối hận.”

“Các ngươi tưởng rằng bắt hết chúng thì chuyện sẽ kết thúc ? Ta cho các ngươi , các ngươi quá coi thường chúng , át chủ bài của còn lật hết .”

“Mau đưa đồ ăn đến đây, tiểu gia đói , nếu tiểu gia c.h.ế.t đói, các ngươi đừng hòng…”

Lời còn xong, Diệp Phong trực tiếp lấy một miếng giẻ rách nhét miệng .

Trong sân tuy yên tĩnh, nhưng Lâm Kiều An trong phòng trằn trọc yên, vài trở , nàng từ giường bò dậy sân, bảo Diệp Tinh mang một chiếc ghế đến cho xuống.

Sở Diệp Thần theo nàng khẽ : “Ta sẽ bảo Diệp Phong tìm một nơi khác để giam giữ!”

Lâm Kiều An nhàn nhạt : “Không cần!” Sau đó về phía Diệp Phong: “Các ngươi mang Mộc Hạ Tuấn đến đây, sẽ thẩm vấn .”

“Lâm cô nương!”

“Tiểu thư!”

Ai nấy đều khó tin về phía Lâm Kiều An, đó về phía Sở Diệp Thần. Mãi đến khi Sở Diệp Thần gật đầu, Diệp Phong mới dẫn đến.

Tưởng rằng sắp thả, Mộc Hạ Tuấn lòng tràn đầy vui sướng : “Các ngươi đáng lẽ …”

“A!” Hắn Diệp Phong đá một cú đầu gối, cả quỳ sụp xuống mặt Lâm Kiều An, kêu “a a” đau đớn.

Lâm Kiều An ghế khẽ : “Ngươi , nếu chúng thả ngươi, chúng sẽ hối hận ? Hơn nữa ngươi còn át chủ bài lật ? Theo những gì chúng , phụ ngươi đều c.h.ế.t , ngươi còn át chủ bài gì?”

“Ta vì cho ngươi? Nói cho ngươi , các ngươi đều , còn gì là át chủ bài nữa. Kẻ nào điều thì ngoan ngoãn thả , những các ngươi còn một con đường sống, nếu tất cả các ngươi đều chết.”

Diệp Phong giải thích: “Lâm cô nương, cần , chẳng qua là chúng thả , lừa gạt chúng thôi. Từ khi bắt , lảm nhảm cả một đoạn đường .”

“Người tay đều còn, cái đảo bây giờ cũng của chúng , bọn chúng còn thể át chủ bài gì?”

Tuy nhiên, Lâm Kiều An nghĩ như , lúc Mộc Hạ Tuấn càng giống lời một đứa trẻ bắt nạt thốt : “Các ngươi dám bắt nạt , cha sẽ tha cho các ngươi !”

Lâm Kiều An ghé sát tai Diệp Tinh vài câu, ngay đó Diệp Tinh vẻ mặt quái dị gọi hai ám vệ đến, đem lời Lâm Kiều An với nàng kể cho bọn họ về bên cạnh Sở Diệp Thần.

lúc mấy đang tò mò Lâm Kiều An gì, chỉ thấy hai ám vệ, mỗi cầm một chiếc lông vũ, tháo giày vớ Mộc Hạ Tuấn bắt đầu cù lét lòng bàn chân .

Mộc Hạ Tuấn ngứa đến ha hả, giãy giụa thoát , nhưng ám vệ giữ chặt buông.

Lâm Kiều An với hai ám vệ: “Các ngươi vất vả , quên pha thuốc, thuốc sẽ cần các ngươi khổ sở đến nữa.”

Cảnh tượng khiến khóe miệng của mặt đều giật giật, nhưng vì e ngại Sở Diệp Thần ở đây nên dám gì thêm.

Loading...