Nữ Phụ Độc Ác Say Mê Nam Chính - Chương 89

Cập nhật lúc: 2025-07-22 08:09:47
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

tìm hoài chẳng thấy nàng , bao phen mòn mỏi ngóng trông.

Văn Triển bất chợt hít thở dồn dập, tựa như gì đó nghẹn ứ nơi cổ họng, chẳng kìm mà hít một thật sâu để lấy . Quả nhiên, như tiếng nấc nghẹn ngào.

Hắn vội vã nét bút: Ngựa phi chậm chạp, tuyết giăng đầy trời, lấp kín dấu chân…

Chưa kịp trọn nét cuối, Lục Vân Sơ vòng tay ôm chầm lấy .

Nàng ôm lấy một cách mạnh mẽ, như lao hẳn lòng. Thân thể khẽ cứng , chẳng dám nhúc nhích mảy may, chỉ sợ làm thương tổn đôi tay đang băng bó của nàng.

"Chàng thật tài tình, tìm thấy mau đến thế, cứu vớt khỏi cơn hoạn nạn." Nàng ghé đầu vai , thủ thỉ: "Đa tạ , A Triển."

“Meo!” Một tiếng kêu tựa tiếng hổ gầm vang lên, hóa là tia lửa b.ắ.n đuôi mèo con, khiến nó giật nảy , nhảy vọt lên, đuôi dựng tựa chồn hoang.

Văn Triển tay vẫn nắm chặt cành cây, thể bất động, cứng ngắc như pho tượng đá, theo bản năng khẽ rụt cánh tay và bờ vai , cốt để nàng dễ bề ôm ấp, chạm đôi tay quấn băng kỹ lưỡng.

Hắn rụt rè e ngại đến thế, tựa như sợ nàng chạm vết thương lòng. Hắn thể vô điều kiện nhường nhịn phối hợp, cam tâm tình nguyện ban cho mà chẳng đòi hỏi hồi báo.

Lục Vân Sơ khẽ cọ vai : "Quả thực là ." Nàng nghiêm túc lời cảm ơn, trong lời ẩn chứa những đổi vận mệnh khôn lường chẳng thể tỏ bày: "Ta suýt chút nữa thì gãy lìa cẳng chân, đau đớn vô cùng. Lại còn là ngày tuyết rơi, m.á.u trào nền tuyết, nhanh chóng đông , cái lạnh thấu xương xen lẫn nỗi đau thấu tim."

Hơi thở của Văn Triển trở nên mong manh, hàng mi khẽ run lên bần bật.

"Vậy nên, thế mà, chút thương tích nào đáng chi." Nàng khẽ mỉm : "Chàng đừng giận hờn nữa."

Tiếng lan man của nàng khiến Văn Triển bất chợt đầu nàng chằm chằm. Hắn lông mày chau , mắt trừng trừng, khóe miệng mím chặt, thể hiện rõ sự bất mãn.

khóe mắt đẫm lệ, vành mắt còn vương chút ửng đỏ, thở dồn dập, cố nén đến nghẹn , mang nét u sầu đầy vẻ tủi hờn, gò má phồng lên, chẳng rõ đang hờn dỗi điều gì.

Chao ôi! Lục Vân Sơ trong lòng khẽ than, lẽ nào, chuyện … nào đến mức chứ?

Chỉ là suýt chút nữa gãy chân mà thôi, nếu hai kiếp nàng chỉ gãy chân, mà còn hai phen sát hại, e rằng sẽ đau lòng khôn xiết, thành tiếng mất.

Mới liếc một cái, Văn Triển liền đầu tránh , đôi mắt cụp xuống, xiên sang một bên, cố giấu những cảm xúc ẩm ướt đang vương trong đáy mắt.

Cái dáng vẻ của thật là… khiến nỡ làm ngơ, Lục Vân Sơ trong lòng thầm than.

“Ai chà!” Nàng giả bộ mất thăng bằng, tay vẫn vòng chặt lấy , mượn đà lao tới, bất chợt áp gương mặt nàng .

Nàng khẽ thơm lên má !

Chẳng nàng thiếu kiên định, tư tưởng buông thả, dở trò quỷ quyệt hôn hít, mà là sức hấp dẫn quá đỗi mãnh liệt!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nu-phu-doc-ac-say-me-nam-chinh/chuong-89.html.]

“Úi meo!!” Một tiếng gào thảm thiết vang lên, gió tuyết bên ngoài bất chợt nổi mạnh, thổi bùng tia lửa bén đuôi mèo con, thiêu cháy một nhúm lông, khiến nó giật nảy , nhảy vọt lên, giãy giụa giữa trung, rơi phịch xuống đất lăn tròn một vòng, lông xù lên như cục bông.

Nó rụt cổ co rúm, cảnh giác ngửi ngửi khí xung quanh, sợ ngọn lửa táp bùng lên táp thêm nữa.

Căng cứng , cố gắng tỏ vẻ bình thản, khí thế hung hãn—— tựa hệt Văn Triển ngay lúc đây.

Cơ thể Văn Triển dần dần thả lỏng.

Lục Vân Sơ áp mặt liền rời , nhưng vẫn buông vòng tay ôm chặt lấy .

Đầu ngón tay nắm chặt cành cây, vì dùng sức mà trắng bệch. dần dần, sắc trắng bệch chuyển sang hồng nhạt, lan dần lên cổ, nhuộm một tầng sắc khói mờ ảo.

May tiết trời giá lạnh, khoác nhiều lớp áo, che kín , chẳng để lộ làn da đang ửng hồng .

Hắn vô cùng cất lời, mong Lục Vân Sơ dậy, hoặc ít nhất là để nàng vững vàng, còn sẽ tự lên.

Thế nhưng chẳng thể thốt nên lời, chỉ đành nín nhịn, dùng cành cây vẽ vài đường nguệch ngoạc xuống đất, chiều sốt ruột thôi.

Thấy dáng vẻ sốt ruột của , Lục Vân Sơ tự thấy thật nghịch ngợm, nhưng nàng vẫn chẳng dậy. Nàng bèn đổi đề tài: "Đêm qua bế đến miếu hoang chăng?"

Văn Triển gật đầu.

Thế là đêm qua đây ư. Lục Vân Sơ hỏi: "Chàng chỉ một chiếc áo choàng, dùng cả thảy để đắp cho , nào thấy lạnh lẽo?"

Khi nàng cất lời bình thường liền khiến Văn Triển phân tâm, chẳng còn vẻ nghẹn ngào nữa. Hắn cụp mắt xuống, nghiêm cẩn nét bút: Không lạnh, đống lửa.

Lục Vân Sơ thảm cỏ mềm mại , tấm bồ đoàn rách nát bên đống lửa, kinh ngạc thốt lên: "Đêm qua chẳng hề chợp mắt ư?"

Văn Triển gật đầu.

"Ngồi bên đống lửa suốt cả đêm ư?"

Hắn tiếp tục gật đầu.

Lục Vân Sơ kinh ngạc đến á khẩu, chẳng kìm mà dụi đầu vai : "Chàng làm , cứ suốt ngày hành hạ thể bản như ."

Văn Triển cứng đờ, nhưng kiểu cứng đờ phòng . Thân thể cứng đờ, nhưng đầu ngón tay mềm nhũn, suýt chút nữa thì tuột khỏi tay cành cây.

Con mèo hoang xù lông cuối cùng cũng yên lặng, cuộn tròn ngủ, l.i.ế.m láp đầu đuôi, phát tiếng gừ gừ thỏa mãn.

Lục Vân Sơ vẫn chờ đợi hồi đáp từ Văn Triển, thấy bất động, bèn khẽ hắng giọng nhắc nhở: "Hửm?"

Loading...