Một mặt tự trách bản hành động như thật chẳng ho gì, một mặt nàng khẽ lật giở một trang sách.
Khác với dự đoán, bên trong là nhật ký thanh xuân thơ từ tuổi thiếu niên nào, mà là những ghi chép kỹ càng vô cùng về nàng.
Đây đúng là nhật ký, chỉ là góc của Văn Triển, tỉ mỉ ghi tất cả điều về nàng.
Trang là đầu tiên nàng nấu cháo trắng cho , Văn Triển ghi lời , hành động của nàng, còn cả mùi vị của bát cháo. Đến cả nàng cũng chẳng thể nhớ rõ những điều nữa, mà Văn Triển tỉ mỉ khắc ghi từng chi tiết vụn vặt.
Nàng tiện tay lật vài trang về , thấy những dòng chép về đầu tiên nàng đưa phơi nắng.
Phơi nắng... một sự việc nhỏ nhặt như thế cũng đáng để lưu ?
Nàng ngẩng đầu bóng lưng Văn Triển, đang nghĩ gì mà chẳng mảy may để ý đến động tĩnh nơi .
Thế là nàng lật thêm vài trang nữa, thấy những dòng chép về ngày sinh nhật. Từ lúc thức dậy cho đến khi trở về phủ, gần như việc đều lưu chi tiết, đến cả việc đường ăn kẹo hồ lô, còn tỉ mỉ ghi rõ nàng đút cho viên thứ mấy.
Thời gian họ bên quá nhiều, mà chép đầy cả một quyển sổ. Bên trong chẳng hề cảm nhận chủ quan, chỉ những câu miêu tả sự việc một cách khách quan. Góc tựa như đang quan sát một giấc mộng, dùng nhãn quan của thứ ba để cảm thụ và trải nghiệm, rõ ràng là trong cuộc nhưng vô cùng tỉnh táo.
Lục Vân Sơ khẽ khép quyển sách , đặt về vị trí cũ, chẳng còn thêm nữa.
Lòng nàng dâng lên một cỗ khó chịu. Văn Triển chép như , tựa hồ xác nhận một ngày nào đó nàng sẽ rời , sợ bản quên khuất tất cả, nên mới tỉ mỉ ghi từng điều vụn vặt. Chẳng hề xen lẫn bất kỳ cảm nhận cá nhân nào, chỉ tất cả thứ về nàng, hòng khiến thể hồi tưởng rõ ràng hơn.
Nàng thốt điều gì đó, song kịp sắp xếp ngôn từ, cảm thấy bản đẩy ngoài.
Nàng vội vàng cất tiếng gọi: "Văn Triển!"
Văn Triển giật , vội vàng dậy, về phía .
Nàng mỉm với : "Nếu ——"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nu-phu-doc-ac-say-me-nam-chinh/chuong-82.html.]
Hơi thở Văn Triển nhất thời rối loạn, lớp mặt nạ bình tĩnh vỡ vụn. Lông mày cau chặt đến nỗi Lục Vân Sơ vội vàng đổi lời: "Nếu, chỉ là nếu thôi. Nếu trở kịp lúc, nhất định là gặp chút rắc rối. Chàng nhớ đợi , hoặc... hãy tìm ." Dĩ nhiên nàng hề cho rằng Văn Triển sẽ thật sự tìm nàng, chỉ để an lòng đôi chút.
Vừa dứt lời, nàng khuất xa. Văn Triển vẫn lặng nơi khung cửa, chẳng đuổi theo, cứ ngẩn ngơ dõi theo bóng nàng như .
Lục Vân Sơ bật khẽ. Hắn như , hệt như một chú khuyển nhỏ tiễn chủ nhân làm .
Lục Vân Sơ khỏi phủ, lật lên ngựa, kẹp chặt hai chân, thúc ngựa phi như bay về phía ngoại thành.
Trên lưng ngựa, nàng cố gắng nhớ cốt truyện, đáng tiếc quá lâu, thêm nàng vốn kỹ, nghĩ mãi cũng chẳng thể nhớ đoạn trong sách ghi chép điều gì.
Cưỡi ngựa phi như gió, mãi đến khi màn đêm buông xuống mới ghìm cương dừng ngựa.
Nơi hoang vắng lạ thường, đến cả một ngôi miếu hoang tàn cũng chẳng .
Lục Vân Sơ ghìm cương, thong thả tiến về phía , vòng qua rừng cây khô héo, nàng thấy nam nữ chính đang nghỉ chân nơi xa.
Các thị vệ đang thu dọn củi khô để nhóm lửa, bên cạnh một chiếc xe ngựa. Văn Giác đang cùng Liễu Tri Hứa đàm đạo trong xe ngựa, còn Liễu Tri Hứa thì đáp lời trải chăn đệm, xem định an giấc đêm nay tại đây.
Thật uổng công, hai bọn họ lẽ nào thiếu thời gian bên mà cứ nhất quyết lôi kéo màn kịch giữa đêm đông giá rét?
Ý nghĩ lóe lên, rốt cuộc nàng cũng nhớ tình tiết trong truyện. Nếu nhầm, nam nữ chính sắp đổi địa bàn một thời gian. Hai hành trang gọn nhẹ, giả làm phu thê, hợp tác vô cùng ăn ý, tình cảm nhanh chóng thăng hoa.
Mà khi hai xuất thành, nữ phụ đuổi theo, lầm tưởng bọn họ bỏ trốn cùng , gây náo loạn một phen, xé toạc mặt mũi với Văn Giác. Khi hai rời thành, nàng ngừng phái sát thủ ám toán nữ chính. Dĩ nhiên, mấy tên sát thủ đều Ảnh dễ dàng hóa giải. Nữ phụ lầm tưởng nam chính vượt muôn trùng hiểm nguy để bảo vệ nữ chính, càng thêm bối rối khó chịu.
Nếu nam nữ chính đổi địa bàn thì nhất định sẽ ở xa nàng và Văn Triển. Qua kiểm chứng của nàng, càng xa nam nữ chính thì chịu sự trói buộc của cốt truyện càng ít, phạm vi hoạt động hạn chế cũng sẽ giải tỏa. Như xem , đây là thời cơ nhất để nàng và Văn Triển thoát khỏi phạm vi khống chế của cốt truyện.
Nàng khỏi phấn chấn khôn nguôi. Đến thế giới lâu như , ngoại trừ thời gian cốt truyện sai phái ngoài, những lúc khác nàng từng khỏi phủ, thật sự ngột ngạt đến chết.
Lục Vân Sơ kẹp chặt hai chân, thúc ngựa lao về phía chỗ Văn Giác cùng bọn họ dừng chân.
Đối với việc chạy theo cốt truyện, nàng thông thạo. Đến khi ngựa gần như lao đám , nàng mới vội vàng ghìm cương .