Nữ Phụ Độc Ác Say Mê Nam Chính - Chương 59

Cập nhật lúc: 2025-07-20 08:26:19
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Văn Giác lý sự , bèn âm thầm nhai sủi cảo ngon lành, dám lên tiếng nữa.

Liễu Tri Hứa cũng ăn vội, nàng phẩy tay quạt nóng, ngượng ngùng giải thích: "Nhân sủi cảo nhiều nước, nóng, khiến cứ xuýt xoa mãi."

Đối với Liễu Tri Hứa, Lục Vân Sơ khoan dung hơn nhiều: "Ăn từ từ thôi, trong nồi vẫn còn nhiều lắm, bốn chúng dẫu ăn cũng chẳng cạn nồi ."

Văn Triển bỗng lẳng lặng đưa cuốn sổ tay qua, hiệu hỏi: "Còn thừa thể cho khác ăn ?"

Lục Vân Sơ hiểu ý : "Cho ai ư?"

Hắn cầm bút, nắn nót giấy: "Hạ nhân."

Thật khó để diễn tả cảm giác khi , như luồng ấm từ mâm sủi cảo nghi ngút khói , len lỏi sâu tâm khảm nàng, khiến lòng Lục Vân Sơ bỗng chốc mềm mại đến lạ.

Nàng mỉm : "Đương nhiên là ." Đây chẳng là cái khí vị năm mới náo nhiệt mà nàng hằng mong đợi ?

Nàng cùng Văn Triển bếp lấy một chiếc chậu lớn, múc đầy sủi cảo chậu, mang theo bát đũa, cùng cửa sân viện.

Vẫn là những ảnh quen thuộc đó, quanh năm suốt tháng vẫn tận tụy làm tròn bổn phận, hệt như những nhân vật phụ thầm lặng trong một vở kịch.

Lục Vân Sơ đưa chiếc chậu sủi cảo tới mặt họ: "Cả năm vất vả , trời lạnh, các vị dùng chút sủi cảo ấm bụng . Đêm nay hãy về sớm đoàn viên ăn Tết." Họ cũng là những kẻ mang phận hữu hạn, chẳng khác gì Văn Triển .

Các nha sững sờ: "Ăn Tết ư?"

Một lúc , họ mới chợt bừng tỉnh, ngước mắt vầng trăng sáng vằng vặc cao, khẽ lẩm bẩm: "Đêm giao thừa..."

Có lẽ vì trong cốt truyện về thời khắc , cuối cùng họ còn thờ ơ lạnh nhạt, vô tri vô giác như nữa, run run đón lấy bát đũa và sủi cảo, ơn vô vàn, ngừng lời tạ ơn.

Lục Vân Sơ mỉm rạng rỡ với Văn Triển: "Đi thôi, chúng về thôi, nhà đang chờ."

Hai một quãng, phía mới vang lên tiếng vui vẻ, hân hoan của đám nha .

"Ngon quá."

"Phải đó, quả thật nóng hổi thơm ngon."

"Vừa tiểu thư về việc ăn Tết, về ăn Tết đó... lẽ đêm nay chúng cần canh gác ở đây nữa."

Lúc Lục Vân Sơ nắm chặt lấy tay Văn Triển, hỏi giống những kẻ cốt truyện trói buộc , giữa đêm giao thừa lạnh lẽo buốt giá , liệu cảm nhận một tia ấm áp thoát khỏi gông cùm trói buộc của phận?

Hay là… cảm nhận , nên mới chia sẻ cái ấm đó cho họ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nu-phu-doc-ac-say-me-nam-chinh/chuong-59.html.]

Nàng Văn Triển, vẫn điềm nhiên như khi, trong ánh mắt vẫn ẩn chứa ý dịu dàng hiếm thấy.

Hai trở chính sảnh, Văn Giác ăn gần hết phân nửa sủi cảo vơi bàn.

Lục Vân Sơ cảm thấy thêm một kẻ phàm ăn như ở đây cũng là điều , ăn uống ngon lành, khiến khung cảnh cũng thêm phần náo nhiệt.

Nàng an tọa xuống ghế, với Văn Giác: "Chớ chỉ chăm chăm sủi cảo thôi, hãy thử thưởng thức các món ăn khác xem ."

Nàng buông lời mời mọc, Văn Giác liền lập tức đề phòng, do dự ngước nàng, tức thì gia tăng tốc độ, càn quét sủi cảo trong bát.

Lục Vân Sơ khẽ lắc đầu ngao ngán, tên quả thực chẳng thể cho chút sắc mặt nào: "Ăn thì ăn thì thôi, chẳng lẽ ngươi mắc chứng lạ ư?"

Văn Giác ăn cơm của , miệng mềm mỏng, bèn nhỏ giọng lầu bầu: "Rắn rết."

Lục Vân Sơ đưa tay vói lấy miếng giò heo, Văn Giác theo bản năng lập tức ngăn cản: "Sao ngươi thể dùng tay ?" Quả là thô tục, bất nhã vô cùng.

Lục Vân Sơ cãi : "Ta dùng tay thì dùng gì, dùng lưỡi rắn của ư?"

Thôi , Văn Giác lý lẽ , đành ngậm miệng , tiếp tục nhai sủi cảo.

Lục Vân Sơ ngày thường thích ăn giò heo nhiều mỡ đến , nhưng đến đêm giao thừa, mỡ càng nhiều, càng cảm thấy sung túc no đủ. Cái khí vị năm mới nồng đượm, đậm đà toát từ những món ăn quả thật thể thế nổi, dường như thiếu món mặn chủ chốt , cả bàn tiệc cũng kém phần rộn ràng vui tươi.

Giò heo hầm mềm nhừ, đến cả nước hầm cũng sánh đặc. Lớp da heo mềm dẻo, óng ánh sắc màu, dính nhớt tựa keo. Khi xé , lớp mỡ bên trong trong veo, thịt nạc đỏ hồng, sắc độ tuyệt mỹ, khiến bất kỳ ai trông thấy cũng thèm thuồng nhỏ dãi.

Món giò heo kho tàu dùng nước hầm bí truyền, hương vị đậm đà, béo nạc xen lẫn, ăn miệng. Trông vẻ ngấy mỡ, song khi nếm thử chẳng hề béo ngậy chút nào. Phần mỡ và bì nóng hầm đến mềm rục, nhất là phần mỡ, dường như sắp tan chảy bởi sức nóng, đưa miệng liền tan biến, để dư vị khó quên.

Gặm giò heo cẩn thận một chút, kẻo vô tình cắn mạnh, dầu mỡ thơm lừng sẽ vương khóe miệng.

Tuy tự ăn uống vui vẻ, nhưng Lục Vân Sơ cũng chẳng quên Văn Triển. Nàng dùng đũa gắp cho một khối thịt nhỏ, bẻ thêm một mẩu màn thầu trắng muốt đặt bát .

Tóm , phàm là món gì nàng dùng, Văn Triển đều nàng sẻ chia một phần nhỏ.

Văn Giác lẩm bẩm: "Chậc chậc, đúng là nuông chiều mèo nhỏ ?"

Văn Triển đầu tiên ăn món ăn nhiều mỡ đến thế. Miếng thịt mỡ chạm đầu lưỡi tan chảy, hương thơm béo ngậy hòa cùng vị nước tương dịu nhẹ, trong khoảnh khắc tràn ngập khắp khoang miệng, khiến khỏi khẽ rùng một cái. Đây hẳn là thứ sức mạnh kỳ diệu mà thịt thà mang .

Hắn vô cùng yêu thích, ăn cùng với màn thầu, để hương thơm tinh tế vương vấn mãi nơi đầu lưỡi.

Văn Giác mà thèm đến chảy dãi, nuốt ực nước miếng, nhân lúc Lục Vân Sơ cúi đầu, nhúng vội chiếc màn thầu đĩa giò. Chất nước thịt sánh đặc lập tức thấm đẫm, khiến màn thầu loang lổ sắc màu nước tương.

Màn thầu Lục Vân Sơ làm giống như những món ăn khác nàng vẫn làm, đều chú trọng đến độ chắc và hương vị. Bánh tròn trịa viên mãn, trắng muốt mềm mại, dai ngon tuyệt vời. Khi chấm với nước thịt sánh đậm thì thật khiến mê mẩn dứt.

Loading...