Nữ Phụ Độc Ác Say Mê Nam Chính - Chương 212

Cập nhật lúc: 2025-07-27 01:10:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Nàng dậy, Văn Triển đột ngột đổi thái độ. Hắn bế nàng lên, đặt nàng đùi , giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u nàng cho nàng thoát ly.

Trong phòng, cửa sổ đóng kín bưng, chỉ cửa sổ nhỏ cao để thoát khí. Hơi nước nóng tỏa khiến khí trong phòng càng thêm bí bách, Lục Vân Sơ cảm thấy khó thở.

Nàng lúc mới hiểu ý tứ lời hỏi.

Thì suy nghĩ miên man . Hậu quả của những suy nghĩ vẩn vơ nào ghen tuông, mà là càng thêm bất an, càng thêm cố chấp.

Lục Vân Sơ mau chóng khuyên can , nhưng khóa chặt, chẳng thể thốt lấy nửa lời. Ý thức nàng mơ hồ, nàng nhanh rã rời. Văn Triển cứ thế phối hợp với làn nước nóng, khẩn cầu ân ái, khiến thể nàng mềm mại càng thêm mềm mại. Lục Vân Sơ buông bỏ quyền tự chủ thể, mặc cho Văn Triển tùy ý sắp đặt.

Nước nóng thể nương theo sức, ngâm trong đó, từng đợt giảm bớt nhiều trở ngại. Tiếng nước tí tách nhẹ nhàng khẽ ngân, dần dần lớn hơn. Hai mặt đối mặt, Lục Vân Sơ thoải mái khép hờ mắt, Văn Triển luôn chăm chú nàng, bỏ sót lấy một biến hóa nhỏ nhất dung nhan nàng.

Ngay lúc nàng cảm thấy sắp kìm tiếng rên vì khoái cảm dâng trào, Văn Triển đột nhiên bế nàng lên, xoay nàng, bắt nàng lưng . Nàng bừng tỉnh, sự đổi đột ngột khiến nàng giật thót, vội vàng bám chặt thành thùng tắm.

Văn Triển nắm lấy vai nàng, từ phía áp sát tới. Nàng nhận sự tình bất thì quá muộn.

Hắn còn nét ôn nhu như nữa, tựa hồ biến thành một khác. Tiếng nước giao động kịch liệt vọng lên. Lục Vân Sơ cảm giác trái tim đang treo lơ lửng bỗng chốc rơi mạnh xuống. Cảm giác mới lạ khôn cùng khiến nàng kinh hãi, thể kìm lòng mà đắm chìm.

Nàng bám chặt thành thùng gỗ, các ngón tay dùng lực đến mức khớp xương trắng bệch.

Lục Vân Sơ cắn chặt môi , nhưng những tiếng rên rỉ đầy ngượng ngùng vẫn tràn . Dù nàng thốt lên điều gì, Văn Triển cũng như mảy may thấy.

Cho dù lưng về phía Văn Triển, nàng cũng thể tưởng tượng biểu cảm của lúc .

Nghiêm túc, gương mặt căng thẳng. Dung nhan vốn lạnh lùng kết hợp với những biểu cảm , tựa hồ cả đời cũng sẽ chẳng động lòng phàm, nhưng mỗi đều ưa dùng biểu cảm để đối diện với nàng.

Mặt nước rung chuyển, nước nóng ào ào văng ngoài.

Trong một mảnh hỗn loạn, nàng thấy tiếng .

Đây là đầu tiên nàng thấy phát tiếng, tựa hồ phơi bày yếu điểm của bản , mang theo chút âm mũi, dồn dập mà cố gắng kìm nén.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nu-phu-doc-ac-say-me-nam-chinh/chuong-212.html.]

Sống lưng nàng trong khoảnh khắc tê dại. Hóa , khi phục hồi giọng , thanh âm vang lên như thế .

Tiếng nước càng thêm dồn dập, như che lấp những âm thanh hoan ái , Lục Vân Sơ kìm mà cùng Văn Triển đắm chìm trong khoái lạc vô biên...

Mãi đến khi sự lắng xuống, căn phòng trở nên hỗn độn tả xiết, đến kẻ ngu dại cũng thể mường tượng cảnh tượng diễn .

Lục Vân Sơ mềm nhũn tựa bông, Văn Triển bế ngang ngoài, dùng xiêm y bọc kín lấy thể nàng.

Lúc , nàng mới dịp thanh minh với Văn Triển: "Chàng hiểu lầm , nay từng vương vấn ai khác, cũng sẽ đoái hoài đến ai. Trên đời , nào ai thể sánh bằng ?"

Văn Triển khẽ ừ một tiếng qua kẽ mũi, hiển nhiên tin tưởng.

Lục Vân Sơ gì, cũng đều tin tưởng tuyệt đối. Chỉ bằng một lời giải thích của nàng, liền chẳng cần truy hỏi thêm, cứ thế mà trút bỏ lo lắng trong lòng.

Chỉ đến khi xác nhận chỉ qua loa ứng phó, mà là lắng lời và dẹp bỏ nỗi bất an, Lục Vân Sơ mới thể để tâm đến những chuyện khác.

Nàng cúi đầu xuống đất, bất lực thốt lên: "Chuyện ... giờ làm đây?" Thật sự quá đỗi mất mặt, nơi đây còn là biệt viện của phụ . Bên ngoài trời mưa như trút, trong phòng cũng chẳng khác nào trải qua một trận mưa bão.

Văn Triển đặt nàng xuống chiếc ghế bên cạnh, đoạn quấn chăn cho chính .

Lục Vân Sơ vũng nước lênh láng sàn, ngay cả chiếc gáo cũng hất tung ngoài, càng thêm nghẹn lời.

Nàng cảm thấy lẽ giờ phút nên nghiêm khắc trách cứ Văn Triển một phen, nhưng kỳ thực chẳng còn chút sức lực lẫn tinh thần nào nữa, mà mấu chốt hơn cả, quả thật là quá đỗi sảng khoái...

Văn Triển qua loa dọn dẹp một chút, khiến hiện trường trông vẻ như thật mà như . Lục Vân Sơ cảm thấy vô cùng bất lực: "Làm tác dụng gì chứ? Ta thấy vẫn còn rõ mồn một. Đều tại ..." Nàng ôm lấy trán, khẽ rên rỉ một tiếng: "Thật là quá mất mặt!"

Đợi đến khi cơn mưa lớn tạnh, nàng liền nhanh chóng kéo Văn Triển chuồn về viện, hổ đến mức chẳng dám đặt chân ngoài.

Song, sự việc phát triển ngoài dự liệu. Đám nha thấy Lục Vân Sơ quát mắng Văn Triển liền tránh , dọa sợ đến run cầm cập. Đến khi dọn dẹp phòng ốc, thấy cảnh tượng , chúng cứ ngỡ hai cãi vã kịch liệt. Theo tính tình nóng nảy của tiểu thư mà , chắc chắn là động thủ làm ầm ĩ , dáng vẻ cũng là lẽ thường tình.

Mãi đến khi thấy Lục Kính rầy la khuyên nhủ , Lục Vân Sơ mới nhận sự việc theo hướng quá đỗi hoang đường.

Loading...