Nữ Phụ Độc Ác Say Mê Nam Chính - Chương 210

Cập nhật lúc: 2025-07-27 01:10:56
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Vân Sơ thấy sắc mặt vẫn , bèn hỏi: "Chàng thấy lạnh chăng?"

Văn Triển chớp mắt, chợt khẽ rùng một cái, đôi lông mày nhíu , run rẩy khẽ lắc đầu.

Thôi , chẳng cún to xác , mà là chú mèo con ướt.

Nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của , quả đúng là mèo con .

Văn Triển khẽ lắc đầu, coi như đáp lời cho câu hỏi của Lục Vân Sơ.

"Vậy làm vẻ mặt như thế?"

Văn Triển cụp mắt, thốt từng lời: "Không… thoải mái."

Vừa dứt lời khẽ rùng một cái. Có thể thấy đang cố kiềm chế lắc đầu, nhưng cả đầu lẫn vai vẫn run rẩy.

Lục Vân Sơ nín : "Chàng còn dầm mưa là khó chịu ư?" Nàng nắm lấy tay , giúp xoa cho ấm: "Ôi chao, thật chẳng thể rời dù chỉ nửa bước!"

Lời khiến Văn Triển càng thêm áy náy khôn nguôi. Hắn cho rằng những cảm xúc thể kiềm chế của bản thực sự gây thêm gánh nặng cho Lục Vân Sơ.

Song nàng nào chút chán ghét nào, vẫn kiên nhẫn dỗ dành . Văn Triển cảm thấy trong lòng chua xót, nên làm thế nào cho .

Vốn đang ngơ ngác an tọa như pho tượng gỗ, Văn Triển đột ngột dậy. Lục Vân Sơ còn đang ngỡ ngàng định làm chi, thì chợt thấy xổm xuống, ôm chặt lấy chân nàng.

Lục Vân Sơ khẽ giật : “…Động tác quả là kỳ lạ.”

“A Triển?”

Khuôn mặt vốn tái nhợt của Văn Triển dần ửng hồng. Hắn tựa đầu đầu gối Lục Vân Sơ, lắp bắp giải thích: “Ôm nàng… nhưng mà… ướt.”

Lục Vân Sơ bấy giờ mới vỡ lẽ. Hóa ôm nàng, nhưng vì cảm thấy y phục còn ẩm ướt nên tiện ôm như bình thường, đành ôm lấy chân nàng.

Nàng dở dở , định kéo dậy thì ngoài bình phong truyền đến tiếng nha vọng : “Tiểu thư, nước tắm chuẩn xong ạ.”

Vừa tiếng , Văn Triển lập tức bật dậy, cúi đầu chăm chú xuống đất.

Lục Vân Sơ cất tiếng đáp: “Được, sẽ tới ngay.” Đoạn, nàng kéo Văn Triển : “Mau ngâm nước ấm cho cơ thể hồi phục.”

Đây là gian phòng phụ Lục Kính ngày thường dùng đến, ngay cả thùng tắm cũng là vật mới mang . Vốn là một vị địa đầu xà nức tiếng ( quyền lực lớn ở địa phương), những vật dụng cơ bản luôn cất giữ sẵn trong kho của .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nu-phu-doc-ac-say-me-nam-chinh/chuong-210.html.]

Hắn vốn quen hưởng thụ, thùng tắm đều thợ thủ công chế tác riêng theo yêu cầu, to cao, đặt trong căn phòng nhỏ chỉ cửa sổ thông lên cao, bước cảm thấy nóng phả thẳng mặt.

Lục Vân Sơ với Văn Triển: “Chàng hãy ngâm thêm một chút, ngâm đến khi mồ hôi hãy bước .” Nói đoạn, nàng nhớ tới chứng bệnh của thể rời xa nàng, liền bổ sung: “Ta sẽ chờ ở gian ngoài, cứ thoải mái trò chuyện với .”

Văn Triển hề đáp . Lục Vân Sơ định bước , nào ngờ nhấc chân, Văn Triển nắm lấy cổ tay nàng kéo .

Lục Vân Sơ vẻ mặt hoang mang: “Sao thế, còn chuyện gì ?”

Văn Triển cúi đầu , khí chất thanh phong minh nguyệt của lúc phảng phất chút hoang mang và sợ hãi khi sắp bỏ rơi, đôi mắt trong veo ẩn chứa vẻ khẩn cầu, khó khăn lắm mới thốt lên: “Không… .”

Lục Vân Sơ ngẩn : “Hả?”

Hắn dám dùng sức mạnh, nhưng để nàng rời , bèn bước tới, dùng cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy nàng, cằm khẽ cọ lên đỉnh đầu nàng, lặp : “Không… .”

Lục Vân Sơ chớp mắt, ? Hắn nàng ở cùng ? Ừm… xem chút nào.

Văn Triển khi cố chấp thì thực sự khiến đau đầu.

Lục Vân Sơ thấy chịu buông, đành chiều theo ý : “Được , sẽ đợi ở nơi thể thấy , ?”

Văn Triển gật đầu, kéo nàng đến bên thùng tắm.

Lục Vân Sơ dở dở , nhớ tới dáng vẻ ngốc nghếch dầm mưa của Văn Triển, nụ dần dần phai nhạt, hóa thành một tiếng thở dài khe khẽ.

Nàng khẽ : “Xin , thật sự quá lâu .”

Văn Triển đang lưng về phía nàng cởi bỏ y phục ướt sũng. Nghe , khẽ nghiêng đầu, nhưng nàng. Thần sắc ánh sáng lờ mờ khó mà .

Hắn vắt y phục lên bình phong, bước thùng tắm, tiếng nước ào ào vang lên.

Khói trắng bốc lên lượn lờ mặt nước. Hắn Lục Vân Sơ qua làn sương mù, chậm rãi hỏi: “Về nhà?”

Lục Vân Sơ đại khái hiểu ý , bèn đáp: “Phải, trở về thế giới nơi sinh .” Dù Văn Triển đang tắm, nàng cũng chờ ở đây buồn chán, chi bằng kể chuyện khi trở về. Nàng kể về công việc, đồng nghiệp, bằng hữu của nàng, về căn phòng nhỏ bé mà nàng thuê. Khi nhắc đến những điều , nàng giải thích bối cảnh liên quan, cứ thế miên man mãi, những câu chuyện từ thuở nhỏ đến khi trưởng thành, cứ nghĩ đến là kể đến đó.

Văn Triển vẫn im lặng lắng . Qua màn sương mù, tâm trạng ngày càng sa sút, từ từ trượt xuống, cả chìm trong nước.

Lục Vân Sơ cứ tưởng đang nô đùa với nước, để ý, nhưng thời gian trôi qua, vẫn ngoi lên khỏi mặt nước.

Lục Vân Sơ nhíu mày: “A Triển?” Chẳng lẽ ngủ quên , còn ngạt thở mà ngất xỉu ?

Loading...