Hắn mím chặt môi, ánh mắt uất ức bực bội chằm chằm Lục Vân Sơ.
Lục Vân Sơ chợt ngẩn ngơ.
Hắn mà còn vẻ như lý nữa chứ.
Hắn như con chim gõ mỏ, liên tục hôn "chụt chụt" lên mặt Lục Vân Sơ mấy cái, đoạn ngẩng đầu lên, gì đó thành tiếng.
Có lẽ đang đe dọa. Bởi , tốc độ chậm , khiến Lục Vân Sơ miễn cưỡng thể vài chữ đầu.
"Không cho phép tìm khác ¥@%..."
Lục Vân Sơ:... Thôi , là của nàng, ý lời kẻ say gì chứ.
Nàng gõ gõ đầu Văn Triển: "Dậy , đang đè lên đấy. Ta nấu cho chút canh giải rượu, kẻo lúc tỉnh dậy sẽ nhức đầu khó chịu."
Chẳng rõ Văn Triển hiểu , ngập ngừng một chút, vô cùng nghiêm túc lắc đầu.
Vừa khi nãy còn hung dữ với Lục Vân Sơ, giờ khắc đổi mặt, gác đầu lên hõm vai nàng, cọ cọ y như làm nũng.
Mái tóc trán đặc biệt mềm mại, những sợi lông tơ mịn màng cứ thế cọ khiến Lục Vân Sơ thấy ngứa ngáy. Nàng nhịn trách mắng : "Nhanh lên! Ta sắp nổi giận !" Hắn cứ như thất thần, tính tình thất thường .
Giọng điệu của nàng chuyển biến, Văn Triển đang đè lên nàng lập tức cứng đờ. Một lúc lâu , mới cẩn thận nhích lên , dùng má cọ cọ má nàng.
Thân hình lớn đến nhường , mà hề ý thức rằng thích hợp để làm nũng. Hắn còn thu nhỏ trong lòng Lục Vân Sơ, nhưng kỳ thực, chỉ càng phủ kín lên nàng, ngay cả đôi chân cũng thõng hẳn ngoài ghế .
Lục Vân Sơ thật sự bất lực, : "Khi giải rượu, sẽ hối hận cho xem."
Văn Triển hiểu, chỉ hề hề ngốc nghếch, lộ hàng răng trắng ngần. Đôi mắt long lanh nàng chằm chằm, xem chừng đánh úp thêm nữa.
Lục Vân Sơ khẽ : "Đồ ngốc!"
Văn Triển vẫn cứ .
"Ta còn thích nữa."
Văn Triển lập tức ngừng . Đôi mắt vốn mơ màng bỗng trở nên sáng bừng, nỗi buồn cuồn cuộn trỗi dậy, như chỉ trong khoảnh khắc sẽ vỡ tan vì bi thương.
Chuyện gì đây, lời đều hiểu, chỉ độc những từ khóa là hiểu rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nu-phu-doc-ac-say-me-nam-chinh/chuong-182.html.]
Nàng lập tức sửa lời: "Thích, thích chứ, thích nhất ."
Văn Triển đổi sắc mặt nhanh như lật sách. Nỗi buồn trong mắt lập tức tan biến, đó là nụ mím môi ngốc nghếch. Hắn hôn loạn xạ khắp mặt Lục Vân Sơ, khiến nàng cảm giác như dính đầy nước bọt.
"Thôi thôi." Nàng buông bỏ ý định trêu chọc Văn Triển, chuyển sang cù nơi yếu ớt của , mong thể khiến rời khỏi .
Văn Triển ngơ ngẩn , cảm thấy bàn tay nàng an phận, liền nắm lấy cổ tay nàng, gạt sang một bên. Hắn thoái mái cựa quậy, thấy còn vướng víu, tiếp tục nép sát Lục Vân Sơ, thỏa mãn rên rỉ.
Lục Vân Sơ: … Chẳng lẽ coi như một chiếc gối ôm ?
Nàng khẽ thở dài, chiếc ghế quả chật hẹp, Văn Triển gần như nửa đè nặng lên nàng, dù kiên nhẫn thế nào cũng khó bề chịu đựng.
Nàng cảm thấy kiên nhẫn của đạt đến cực điểm, nghiến răng gọi khẽ: "Văn Triển!"
Văn Triển đang dùng chóp mũi cọ cổ nàng, tiếng nàng gọi giận dữ, theo bản năng liền ngẩng phắt đầu lên.
Bốn mắt , dường như thoáng suy tư điều gì, nét mặt rốt cuộc cũng khôi phục vẻ tỉnh táo thường ngày.
lúc Lục Vân Sơ nghĩ tỉnh rượu đôi chút, thể trò chuyện , Văn Triển thốt hai tiếng rõ ràng: "Thèm ăn!"
Lục Vân Sơ quả thực chẳng gì. Cái gọi là tửu hậu thổ lộ tâm tình, e là thế đây. Xem , bình thường đói bụng thật, trong lòng oán trách lâu chăng?
Nàng khẽ hừ một tiếng, đưa tay trở về, nhằm eo – nơi yếu ớt nhất của Văn Triển, nhéo vùng da mềm, cù cho ngứa ngáy. Nàng tin, Văn Triển chút mảy may cảm giác với trò cù lét .
Văn Triển quả nhiên chút thoải mái. Rõ ràng mới gạt tay Lục Vân Sơ , trở về ?
Hắn bèn cựa quậy, nhưng nàng vẫn ngừng cù, khiến cực kỳ khó chịu, ngơ ngác nàng.
Lục Vân Sơ mặt nở nụ tinh quái, gia tăng sức lực, mười ngón tay cùng lúc hành động, quyết cù cho phá lên mới chịu dừng.
Văn Triển vô cùng thích loại cảm giác , khó chịu, song Lục Vân Sơ chẳng hề ý định dừng tay, chỉ đành ngây ngô nàng, âm thầm chịu đựng.
Hắn vùng vẫy, mãi vẫn thoát khỏi ma trảo của nàng, cuối cùng thể nhịn thêm nữa, bật phắt dậy, khó nhọc quỳ đối diện nàng.
Lục Vân Sơ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, điều hòa thở đôi chút, chuẩn chống tay dậy, cốt để tránh tên Văn Triển say rượu bỗng chốc hóa thành keo dính mà bám riết lấy nàng.
Vừa dậy, nàng liền thấy Văn Triển quỳ gối bên cạnh đùi , đôi má cùng vành tai đỏ ửng như sắp nhỏ máu, cúi đầu đang nghĩ suy điều gì.
Nàng định co chân , vòng qua Văn Triển mà dịch chuyển xuống, thì thấy Văn Triển đột nhiên đưa tay về phía thắt lưng, nhanh chóng tháo dây lưng .