Kỳ thực, nàng nên một kể hết thảy chuyện thì hơn, Văn Triển cứ từng câu từng chữ hỏi han, nào ích gì. Song Lục Vân Sơ thật tình kể những chuyện của hai kiếp cho .
Nàng cần thêm thời gian để chuẩn tâm lý, Văn Triển bèn lặng lẽ chờ đợi bên cạnh, kiên nhẫn vô cùng.
"Ta... hai kiếp , đều từng về Văn phủ." Cuối cùng Lục Vân Sơ cũng lên tiếng.
Dù sớm đáp án, song khi chính tai nàng thốt , Văn Triển trong lòng vẫn dấy lên chút thất vọng khôn tả. Có lẽ ích kỷ mà mong ước rằng, dẫu là kiếp nào chăng nữa, giữa đôi bên vẫn nên chút duyên phận ràng buộc thì hơn.
Những lời tiếp theo thật khó thốt nên lời, nhưng quyết lòng bộc bạch, thì cứ cho rõ ràng: "Ta xin . Kỳ thực ... nhưng quên mất, chỉ mải lo trốn chạy, chỉ mải đổi vận mệnh của , từng trở về phủ trông nom một , cứ thế mặc đơn côi..." Nàng hết câu, đây là nỗi lòng khó nhất trong tim nàng.
Văn Triển đưa tay ôm nàng lòng, vỗ nhẹ lên lưng nàng. Lục Vân Sơ chợt nhận giọt lệ lăn dài gò má.
Nàng dám ngẩng đầu: "Ta thật ngu xuẩn, trải qua hai kiếp, tai ương của chẳng tránh cái nào. Đến kiếp thứ ba cũng chỉ là tình cờ, nào xuất phát từ lòng ." Nàng tự trách: "Kẻ như , há xứng để dành tấm chân tình sâu nặng như thế?"
Những lời tự trách của nàng, tựa vạn mũi kiếm bén nhọn, đ.â.m thẳng tim Văn Triển. Hắn thể lên tiếng ngắt lời nàng, liền nắm lấy vai nàng xoay nàng , buộc nàng đối diện với ánh mắt .
Hắn lắc đầu, nghiêm túc lắc đầu, tỏ ý nàng chẳng tệ như lời nàng tự trách.
Lục Vân Sơ chỉ cần nghĩ đến hai kiếp luẩn quẩn trốn chạy bên ngoài, còn Văn Triển cô độc , tâm can nàng liền như bóp nghẹt.
Văn Triển còn cách nào khác, chỉ thể hôn lên mày nàng, hôn lên mắt nàng, cố ngăn cho nàng thể tiếp tục rơi lệ.
Môi mềm mại lạ thường, nhẹ nhàng lướt xương mày nàng, cảm giác tê dại tựa làn nước mơn man, khẽ vấn vương cảm giác ngứa ngáy.
Lục Vân Sơ cảm thấy khôn cùng ngượng nghịu, rõ ràng tại nàng, mà Văn Triển an ủi nàng.
Nàng dùng khăn tay lau vội giọt lệ, nín bặt tiếng nấc, : "Ta xin ."
Văn Triển thở dài, nắm tay nàng đặt lên n.g.ự.c .
Tư thế quả thực phần kỳ quái. Lục Vân Sơ ngẩng đầu, khó hiểu .
Văn Triển cầm tay nàng xuống, lòng bàn tay: Nàng thế , đau lòng là .
Lục Vân Sơ gì nữa, mím chặt môi, gương mặt phần ngây dại.
Trái tim Văn Triển vốn đang đau nhói như xé toạc, giờ phút như tan thành nước. Hắn chẳng kìm lòng nổi, hôn lên má nàng.
Hắn : Chuyện hai kiếp , nàng thể kể cho ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nu-phu-doc-ac-say-me-nam-chinh/chuong-166.html.]
Lục Vân Sơ do dự đôi chút, lên tiếng: "Được, nhưng cũng kể cho về quá khứ của , chúng trao đổi với ."
Văn Triển gật đầu.
Lục Vân Sơ tóm lược sơ qua những gì trải qua trong hai kiếp. Chẳng qua chỉ là luẩn quẩn trốn chạy, gãy chân. Loại chuyện phí hoài tâm sức mà vẫn thể thoát khỏi mệnh quả thật khiến nàng cảm thấy bản quá đỗi ngu xuẩn. Nàng thấy hổ, chẳng kể lể chi li.
Mỗi nàng nhắc đến chuyện gãy chân, lực nắm tay nàng của Văn Triển càng siết chặt hơn vài phần.
Nàng xong, Văn Triển cúi đầu, im lặng suốt hồi lâu.
Đang lúc nàng bồn chồn lo lắng vì sự ngu dại của bản , Văn Triển đột nhiên đưa tay chạm chân nàng.
Hắn từng trải qua nỗi đau gãy chân, nên thấu tỏ nỗi giày vò mà nó gây cho con .
Lục Vân Sơ theo bản năng rụt chân , Văn Triển liền thu tay về.
Hắn ngẩng đầu, Lục Vân Sơ thể rõ nét mặt , chỉ thể cảm nhận tiếp tục lòng bàn tay nàng: Sau đó thì , xảy chuyện gì khiến nàng tái thế?
Lục Vân Sơ ban nãy úp mở, nhắc đến nguyên nhân nàng lìa trần.
Trái tim Văn Triển dồn hết tâm tư câu chuyện gãy chân mà nàng kể, chẳng hề suy xét đến nguyên do nàng xuyên thêm nữa. Hắn chỉ cho rằng đến kỳ hạn bởi một sự an bài nào đó thì nàng sẽ tái thế.
Đã đến nông nỗi , Lục Vân Sơ cũng giấu giếm , bèn : "Lần đầu tiên, phụ giao chiến với Văn Giác mà đại bại, hoảng loạn tháo chạy, một mũi tên xuyên thẳng tim, hồn đoạn tại cổng thành Lạc Dương."
Vừa dứt lời, Văn Triển ngẩng phắt đầu, nàng với ánh mắt khôn cùng khó tin.
Lục Vân Sơ tưởng cho rằng bản quá đỗi ngu ngốc, bèn xoay mặt , chẳng nữa, tiếp tục : "Lần thứ hai, trốn tránh trăm phương ngàn kế, vẫn thoát khỏi định mệnh, loanh quanh luẩn quẩn cuối cùng vẫn đến Lạc Dương, vẫn một mũi tên—"
Hai chữ cuối kịp thốt , mu bàn tay bỗng dưng lạnh toát.
Lục Vân Sơ kinh ngạc ngẩng đầu , thấy Văn Triển cúi đầu, những giọt lệ trong suốt lướt qua , điểm rơi xuống mu bàn tay nàng, lạnh buốt đến tận tâm can.
"A Triển..." Nàng ngây dại.
Vai Văn Triển khẽ run rẩy, thể thấy đang cố nén, thế nhưng, lệ vẫn tuôn rơi dứt.
"A Triển?" Lục Vân Sơ làm .
Nàng cử động tay, Văn Triển giật bừng tỉnh, mới giọt lệ vương mu bàn tay nàng.