Nữ Phụ Độc Ác Say Mê Nam Chính - Chương 162

Cập nhật lúc: 2025-07-25 14:18:20
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V5SZ1h2sF

Ổ Truyện và đội ngũ Tác giả/Editor xin chân thành cảm ơn!

Văn Triển lắng vô cùng chăm chú.

"Khi thành , nam nữ sẽ trao tín vật nhẫn. Đeo nhẫn tay đối phương, là thể hiện sự chứng giám của chư thần, hứa hẹn cho tình yêu trọn đời trọn kiếp và sự đồng hành chẳng lìa xa." Nàng tiếp lời: "Ta vốn kim cương, nên chỉ thể dùng đóa hoa đầu tiên của tiết đầu xuân làm nhẫn. Kim cương tượng trưng cho sự vĩnh cửu bất biến, song hoa đầu xuân mang sức sống dồi dào, hy vọng cùng vẻ sắp sửa bừng nở, nghĩ nó vô cùng hợp với ."

Văn Triển lặng lẽ chăm chú lắng , ngón tay khẽ run run, chỉ chừng thôi cũng khiến cảm động vô ngần.

Mắt cay xè, song lòng tràn ngập niềm hân hoan, vui sướng khôn tả.

"À... Quê một nghi thức gọi là cầu hôn, tương tự như cầu , song phân biệt nam nữ, giữa hai đồng giới, chỉ cần là trong lòng hết mực yêu thương, nguyện cùng bầu bạn trọn đời, sẽ dâng lên chiếc nhẫn cầu hôn."

Văn Triển ngẩng đầu, đôi mắt vương vấn ánh lệ.

"Văn Triển, quãng đời còn của chúng , hãy cùng sống thật an yên. Số phận phụ bạc quá nhiều, nguyện dốc hết sức để bù đắp cho ."

Văn Triển hít một thật sâu, cố ngăn dòng lệ chực trào. Hắn chẳng rõ cảm xúc là gì, chỉ trong lòng thực sự vui mừng khôn xiết, tâm hồn như bay bổng.

Lục Vân Sơ , tương truyền ngón áp út ẩn chứa sức mạnh của Thần Mặt Trời, và cảm nhận điều đó.

Tình yêu tựa như ánh dương, xua nỗi cô độc nơi vực sâu thăm thẳm, mang ấm, hồi sinh sự sống cùng niềm hy vọng.

Hắn dậy, nhẹ nhàng hôn Lục Vân Sơ.

Lục Vân Sơ bật : "Hóa trùng khớp với trình tự nghi thức ."

Văn Triển chỉ chiếc nhẫn ngón tay , vẽ một vòng tròn trong khí, chỉ ngón tay nàng, ý : Ta cũng trao nhẫn cho nàng.

Lục Vân Sơ khẽ : "Đã hết , chỉ duy nhất đóa hoa thôi."

Văn Triển tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối.

Hắn chợt nghĩ đến một vấn đề, lòng khẽ hoảng hốt, vội vã chui xe ngựa lấy giấy bút . Hoa sẽ héo tàn, cành cây sẽ khô mục, làm đây?

Lục Vân Sơ khỏi bật thành tiếng, nàng chỉ nhất thời nảy ý làm một chiếc nhẫn hoa, nào bảo vật gì mà lo lắng đến thế.

Nàng giữ lấy bàn tay đang vội vã chấp bút của Văn Triển, nâng mặt lên, áp nụ của mắt , trán chạm trán.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://www.otruyen.vn/nu-phu-doc-ac-say-me-nam-chinh/chuong-162.html.]

"Chuyện gì đáng lo, xuân sẽ đến, khi đó hoa nở rộ khắp chốn, còn sợ thiếu hoa ư? Hoa hôm nay tàn, thì mai hái; hoa năm nay úa, thì đợi năm , năm nữa. Quãng đời còn còn dài lắm, mùa xuân vốn vô tận mà."

Hai lặng lẽ ngắm ráng chiều, cho đến khi vầng dương cuối cùng khuất bóng.

Lục Vân Sơ tựa đầu vai Văn Triển, nắm lấy cổ tay khẽ lay động: "Giờ đây chúng mới thực sự là phu thê ?"

Văn Triển khẽ lắc đầu, trong lòng suy tư về những chuyện xảy khi nàng xuất hiện.

Hắn thuận theo sự an bài của phận mà buông xuôi, khi phát giác ở chung phòng với kẻ khác, liền ý thức cội nguồn câu chuyện phía . Bọn họ dĩ nhiên bái đường thành . "Lục Vân Sơ" khi dọn , mỗi ngày ngoại trừ việc tìm Văn Giác dây dưa, thời gian còn chính là ngày đêm lặp việc hành hạ một cách vô thức.

Hắn từng mảy may nghĩ đến việc phản kháng, chỉ bình thản chờ đợi mệnh của định đoạt.

Cho đến khi Lục Vân Sơ xuất hiện.

Hắn tay nàng: Chúng còn bái đường thành .

Lục Vân Sơ thoáng ngẩn ngơ, bái đường thành gì chứ, quá đỗi phiền phức, nếu yêu sâu đậm, những nghi lễ cũng chẳng quan trọng. Văn Triển nhắc đến, nàng liền thuận miệng trêu chọc: "Bây giờ mới nhớ ư? Vậy chúng nay tính là chi, chẳng sớm tơ duyên phu thê ?"

Văn Triển thoáng lộ vẻ mặt ngây dại, lúng túng bối rối, cau mày khổ sở Lục Vân Sơ, tỏ vẻ vô phương ứng đối.

Lục Vân Sơ bật thành tiếng, thật, mỗi một bước tiến triển thật sự của hai đều là do nàng thúc đẩy, cho nên nàng quả nên bù đắp cho Văn Triển một hôn lễ trang trọng mới .

Nàng chống tay dậy, bước trong xe ngựa: "Vậy thì chờ gặp phụ hãy ."

Văn Triển theo nàng tiến xe ngựa, thì cả chợt cứng đờ. Rõ ràng còn lâu mới gặp phụ của Lục Vân Sơ, mà bắt đầu nảy sinh lo lắng .

Hắn mím chặt môi, cụp mắt xuống, vẻ mặt u ám.

Lục Vân Sơ trải xong đệm, nghiêng đầu sang, thấy biểu cảm kỳ dị, bèn hỏi: "Chàng ?"

Văn Triển cầm lấy giấy bút: Chúng nhất định gặp phụ của nàng ?

"Đương nhiên." Lục Vân Sơ khẽ gật đầu. Tuy hai đời phụ của nguyên luôn là một cái bóng, cần mẫn diễn vai phản diện ngu ngốc trong sách, cũng chẳng sự giao thiệp chân thực nào với nàng. nhân vật sẵn sàng liều mạng báo thù vì nữ nhi thực sự sưởi ấm lòng nàng. Dù ông là một kẻ ý thức tự chủ, nàng cũng dẫn Văn Triển đến cho ông xem.

Huống chi hiện tại chuyện đều đang phát triển theo hướng , trong những tháng năm dài đằng đẵng phía , sẽ một ngày ông khai mở linh thức thì .

Loading...